*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- À, tôi quên.
Lâm Quang Đống sực nhớ ra, mình lại đi mời một đứa học sinh hút thuốc:
- Bài văn này do em viết.
- Vâng, toàn bộ do em viết.
Tô Xán gật đầu khẳng định:
- Còn có vấn đề gì không ạ, nếu không thì em đi đây.
- Không có vấn đề gì, em về lớp học đi, tôi nghĩ Dao Đài lần này có đột phá rồi.
Tô Xán mỉm cười:
- Thầy Lâm, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn.
Nói xong để lại Lâm Quang Tòa ngớ người, rời phòng.
Chuyên mục Dao Đài của tạp chí Triêu Hoa kỳ mới cho đăng bài Hồi ức rừng của Tô Xán.
Ánh mặt trời, vỡ vụn trong khung cảnh quen thuộc, rất yên tĩnh.
Một con người, có thể gánh được bao nhiêu chuyện xưa cũ, thật không ít.
Nụ cười ai, lòng bàn tay ấm áp của ai, tôi ngây ngất.
Vết thương đều đã biến thành quá khứ.
Vở kịch hết, thấy toàn những chiếc ghế trống, đèn bật sáng.
Câu chuyện này, giống như chân thật lại giống hư ảo.
Nỗi đau thực sự, xưa nay đều nhẹ nhàng, trong im lặng.
Em và tôi còn rất nhiều nơi chưa đi.
Vì sao bỏ lại tôi ngồi một mình nơi này.
Muốn quay lại, có được không?
Quay lại lần nữa, tôi sẽ không đi tới kết cục này.
Ai cho tôi quay lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-niet-ban/3181420/quyen-4-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.