- Cứ để tao thử một trận xem, thời gian qua tao cũng luyện tập không ít.
Tô Xán kiên trì nói:
- Đấu với tôi à?
Qua thái độ của Lưu Duệ là Vương Uy Uy đoán ra thực lực của Tô Xán, nhìn bề ngoài của Tô Xán tuấn lãng, thư sinh có ba phần giống con gái, bộ dạng hiền lành vô hại chẳng hề giống cao thủ, trực tiếp xua tay:
- Tôi không rảnh dạy người khác... Xem ra hôm nay không có cơ hội trả tiền rồi.
Vương Uy Uy rút gamepad ra, đứng dậy nở nụ cười tự hào của thắng lợi, nói với Lâm Lạc Nhiên:
- Đi thôi, thành phố tí tẹo này chẳng có gì hay ho cả, chúng ta tìm quán bar ngồi chút.
- Ê, bọn rác rưởi!
Năm người Vương Uy Uy vừa quay đi lập tức cứng người, quay lại không dám tin nhìn Tô Xán dám nói câu này với bọn họ.
Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ choáng váng, cái thằng Tô Xán này hôm nay quá xán lạn rồi, người ta không chửi mình, y lại chửi trước.
Tô Xán làm thế là có lý do, nếu để đám Vương Uy Uy cứ thế bỏ đi, vậy ba bọn họ khỏi vác mặt tới quán game này nữa, chưa nói tới mấy tên này hơi mở miệng ra là bọn nhà quê, thành phố nhỏ. Vì sự tự tôn của cái thành phố bọn họ sống mười mấy năm, vì công sức sau này khổ luyện PES đánh bại hai thằng bạn đáng ghét không bị uổng phí, nên y lên tiếng khiêu khích.
Một tên trong nhóm Vương Uy Uy sắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-niet-ban/3180875/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.