Tằng Kha vừa bận rộn trong bếp vừa quay ra cửa nhìn con trai mình, nụ cười rất tươi:
- Sao hôm nay về muộn hơn thường ngày thế, cơm sắp xong rồi đây, mẹ hầm gà cho con, con trai mẹ sắp thi rồi, phải bổ não, mẹ còn mong con thi thành tích tốt về.
Mẹ cũng trẻ đi mười một tuổi, mặc dù thân hình cũng có dấu hiệu béo lên, thế nhưng phong vận vẫn còn, trông vẫn nhanh nhẹn lắm. Về sau mẹ bị cho thôi việc, tự mở một cái hiệu nhỏ, miễn cưỡng nuôi được miệng ăn, không giúp được gì cho cuộc sống của y, mẹ vì thế ưu phiền mà già đi rất nhanh...
Tô Lý Thành thì vẫn bận thái rau, chỉ thở dài:
- Suốt từ khi con học nhà trẻ, cha mẹ đều phải nộp tiền xin học cho con, lần này chỉ trông vào con thôi đấy, có điều với thành tích của con, cha trông mà...
Tô Lý Thành chẳng nói được hết lời vì bị Tằng Kha ngầm nhéo hông một cái:
- Con người anh bị làm sao vậy hả? Lúc quan trọng thế này không biết cổ vũ con mà đả kích nó, không nỗ lực thì vào trường kém, học được gì ở đó?
Tô Lý Thành tự biết mình lỡ lời, gật đầu liên tục:
- Đúng, đúng, cha mẹ đợi con mang thành tích tốt về.
Nhìn khuôn mặt vuông vức, vẫn còn mang chút vẻ quân nhân của cha, lúc đó chỉ chừng 37, 38 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo sắn cao, trông rất có tinh thần.
Tô Xán gật mạnh đầu, cố kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-niet-ban/3180851/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.