Đám học sinh nam nữ hoặc đẩy xe, hoặc khoác cặp liên tục đi qua bên người y, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng nô đùa gọi nhau í ới... Mình đang ở trên con đường tan học, trong dòng nước chảy đó Tô Xán thộn ra như một tảng đá chặn giữa dòng, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xung quanh.
Ánh mặt trời màu vàng rực chiếu xiên xiên rải xuống mặt đất, khác hẳn với ánh chiều mù mờ trước đó, hiệu tạp hóa bên cạnh cơ man nào là món quà vặt đói trong thứ giấy bóng xanh đỏ tím vàng bắt mắt, xem ra làm ăn không tệ.
Chẳng hề có những thứ trang phục kỳ dị đủ màu như sau năm 2009, ngược lại giống với trang phục cái thời mình còn đi học đơn thuần hai màu xám và trắng, một đám nữ sinh túm tụm ngồi xuống một sạp hàng ăn khoai tây rán bốc khói nghi ngút, bình thường mấy cô nàng ngồi kiểu này thế nào cạp quần trễ xuống, lộ cả mảng da trắng nõn và rìa quần lót rồi...
Tô Xán theo tiềm thức cúi đầu xuống nhìn, giật này mình, đây là tay mình sao? Sao lại gầy teo thế này, lại vừa trắng vừa mịn, không giống đôi bàn tay gân guốc nhọc nhằn của y.
Sờ người, bộ âu phục đâu mất rồi, thay vào đó là cánh tay trần, mình chỉ mặc cái T-shirt mỏng, cái loại đã giặt tới bạc phếch, dưới là cái quần jean cũng đã bị giặt nhiều tới mức mất màu, rồi đôi giày thể thao, trông khá cũ kỹ. Đột nhiên nhận thấy lưng nằng nặng, nhìn đám học sinh đeo cặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-niet-ban/3180844/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.