Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thôi thì Thần Thần đi_
Chân Quân đại nhân ngồi cứng ngắc như tượng để bằng hữu mới quen tựa lên bả vai, mãi đến khi tiếng bước chân của tiểu đồng rót thêm rượu vang lên, kéo suy nghĩ của hắn quay về. Hai người bọn họ tuy thanh bạch, nhưng cảnh tượng này nếu như để người khác nhìn thấy thì lại sinh thêm phiền toái. Vội vàng cẩn thận đỡ Thốn Tâm dậy, để nàng nhẹ nhàng tựa vào bàn.
Tam công chúa ngủ say nhíu mày lèm bèm hai câu, thân thể đơn bạc, ghé trên mặt bàn lạnh băng làm nàng co ro cuộn người lại, dường như Dương Tiễn loáng thoáng thấy nàng bĩu môi.
Hắn theo bản năng cởi áo choàng của mình, cởi được một nửa bỗng giật mình, trực giác mách bảo hắn không ổn. Dù sao nam nữ khác biệt, tuy thần tiên không cổ hủ giống người phàm, nhưng hắn là một nam tử, làm sao mà để quần áo khoác trên người cô nương khác được?
Thật ra Ngao Thốn Tâm là hải long nhất định sẽ không sợ lạnh, chẳng qua trong người có rượu, lúc nóng lúc lạnh nên theo thói quen hờn dỗi mà thôi. Nhưng Dương Tiễn lại là nhục thể thành thánh, nhận biết ấm lạnh, trước mắt đương nhiên sẽ suy bụng ta ra bụng người, thấy lụa trên người nàng mỏng, lại nhìn hồ nước lạnh bên cạnh, bèn chủ quan ước đoán.
Tiểu đồng rót thêm rượu rồi hành lễ rời đi. Chỉ còn lại Nhị Lang chân quân ngây thơ dày vò, cảm thấy lần này tới đây nhàn nhã thì không thấy đâu, ngược lại còn thêm chuyện rối rắm.
Trong lúc Chân Quân đang trầm tư, trên tay bất chợt có hơi ấm. Hắn ngẩng đầu, thấy bàn tay mềm mại của Ngao Thốn Tâm nắm lấy ngón tay của hắn, mắt say lờ đờ đáng thương nhìn hắn, không đợi Dương Tiễn phản ứng lại, nàng đã bĩu môi khóc: "Trên bàn cứng như vậy mà huynh cũng để ta ngủ ở đó? Huynh không thương Thốn Tâm, ô ô....."
Thì ra sau khi Thốn Tâm say rượu sẽ làm ầm làm ĩ, tính tình làm nũng toàn bộ hiện hình, cực kì dính người. Long hậu biết nàng như thế nên chưa bao giờ để nàng uống rượu bên ngoài, nào ngờ hôm nay không xem chừng lại để lọt sơ hở cho tiểu điện hạ.
Nàng ngây thơ đáng yêu, xinh đẹp động lòng người. Chẳng qua tuổi còn nhỏ chưa nảy nở, luôn luôn ở khuê các không kết giao rộng rãi. Nhưng nếu theo thời gian, nhất định sẽ danh vang Tứ hải, nổi khắp Tam giới.
Thần thái của nàng, dù là nữ tử cũng sẽ thấy thương tiếc, huống hồ Dương Tiễn là nam nhi thiết huyết, dương khí quấn thân, chính chắn cương trực. Trong lòng hắn dao động, không màng tới cấm kỵ phàm tục, lập tức cởi áo choàng bàn long khoác lên bờ vai thon gầy run nhè nhẹ của nàng.
Hắn giơ tay muốn vén áo choàng cho nàng, bỗng chốc lại không biết tiếp theo nên làm thế nào. Lau nước mắt cho nàng thì hình như không ổn. Mà nàng cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn như thế thì cũng chẳng thể ngó lơ được. Chân Quân tiến thoái lưỡng nan, âm thầm ảo não sao ngày hôm nay mình cứ như một tiểu bối không hiểu lễ nghĩa, phong cách ứng xử xã giao thuận buồm xuôi gió của ngày xưa đều vứt hết cho chó ăn.
Thốn Tâm thấy hắn rụt tay về, tưởng hắn không muốn ở đây nữa, càng thêm buồn tủi, cộng với men rượu giúp nàng thi triển toàn bộ bản lĩnh khóc nháo. Tiểu điện hạ khóc nghẹn ngào cực kì ủy khuất, lôi kéo tay hắn áp lên mặt, bĩu môi thút tha thút thít: "Huynh không thích Thốn Tâm, huynh chán ghét Thốn Tâm!"
Dương Tiễn kinh hãi vội giải thích: "Không đúng không đúng, sao ta lại chán ghét muội! Ta thích....." Hắn buột miệng nói thích muội còn không kịp, bỗng dưng lại im lặng. Hôm nay hắn làm sao thế này, mấy lời càn rỡ như thế làm sao mà nói ra được? Chuyện này tuyệt đối không thể đường đột!
"Vậy huynh thích ta, vì sao huynh không ôm ta!" Thốn Tâm không quản hắn, nói là làm. Tay chân lanh lẹ tách cánh tay hắn ra, mềm mại nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt eo hắn.
Dương Tiễn thật sự rất căng thẳng, ngoại trừ Tam muội, làm gì có nữ tử nào dám đến gần hắn như thế này? Lần này khác với Tam muội, nhưng khác ở chỗ nào thì hắn tạm thời vẫn chưa rõ. Chỉ cảm thấy xúc cảm trên người bỗng nhiên cực kì mẫn cảm, thiếu nữ cùng hơi thở của mùi rượu nhẹ nhàng phả trước ngực hắn, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được. Thân thể mềm mại của nàng, cánh tay ngó sen để lộ, mỗi một tấc da thịt đều cho hắn cảm giác như bị sét đánh.
Thốn Tâm nằm trong lòng hắn cười, ngẩng đầu hỏi: "Sao tim huynh đập như trống đánh vậy?"
Đầu óc Dương Tiễn trống rỗng, lỗ tai lùng bùng không còn nghe được gì, chỉ nhìn thấy khuôn miệng Ngao Thốn Tâm lúc đóng lúc mở, hai mắt như nổ đom đóm.
Tam công chúa cũng không quá bát nháo, nằm trong lòng Dương Tiễn rất ấm áp, thoải mái dễ chịu nên cứ thế ôm hắn rồi ngủ ngon lành.
——
Dương Tiễn ngơ ngẩn một hồi lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh nến soi rọi lên người bọn họ, hắn mới nâng tay lên, chấp nhận số mệnh, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Thốn Tâm.
Hắn đường đường là Nhị Lang Chân Quân, ngày hôm nay thế mà lại bị một long nữ nho nhỏ đùa giỡn.
Tuy rằng...... Hắn cúi đầu xem xét, cô nương ngoan ngoãn ngủ yên, chắc là đang có một giấc mơ đẹp.
Tuy rằng, nàng đại khái không có ý đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.