Lúc Trịnh Hoài Sơn tỉnh dậy, anh ta suýt nữa là thét ầm lên. Tạ Thanh Ngọc của anh ta đâu rồi? Lúc này vẫn là ban ngày nhưng không gian xung quanh lại tối đen như mực. Anh ta lấy tay quờ quạng một lát, liền sờ được một bức tường gỗ. Gì đây, chẳng lẽ anh ta bị giam trong quan tài? Xét theo độ xốc nảy, hẳn anh ta vẫn chưa bị chôn. Trịnh Hoài Sơn áp tai lên bức tường gỗ này, liền nghe được âm thanh nói chuyện cùng tiếng vó ngựa loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào. May quá, không phải là bị chôn sống.
Phía trên đầu chợt có ánh sáng. Trịnh Hoài Sơn nheo mắt nhìn lên, thì ra phía trên có một cái cửa sập đang mở ra. Men theo ánh sáng này, anh ta nhận ra nơi mình đang ngồi là một cái thùng xe dài hẹp. Phía dưới là một tấm đệm, xung quanh là vách gỗ màu nâu sẫm. Hướng đối diện anh ta còn có một cái kệ, trên đó đặt một bình nước cùng vài cuốn sách mỏng manh…
Một cặp mắt đen láy ngó xuống chỗ Trịnh Hoài Sơn. Giọng nói the thé cất lên: “Trịnh đại nhân, mấy ngày tới phiền ngài ngồi yên ở trong này. Cơm nước một ngày ba bữa đầy đủ, lát nữa tôi để mở cửa sập, ngài còn có thể đọc sách…” Trịnh Hoài Sơn lúc này đã thích nghi với ánh sáng, mới nhìn rõ người nói là một kẻ đeo khăn che mặt. Anh ta hỏi: “Tạ tiểu thư đâu rồi?”
Người đó đáp: “Cô ấy đang ở một xe khác. Hiện tại Tạ tiểu thư rất khỏe mạnh, mong ngài đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nhan-tren-dau-anh-co-ma/3077549/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.