Tạ Thanh Ngọc nghĩ mình đã hết sức cẩn thận rồi, vậy mà lúc về phòng, lại thấy cái bóng sừng sững của Trịnh thừa tướng đang đứng trước cửa. Đêm khuya trăng lạnh, anh ta chỉ choàng một cái áo dài, cũng chẳng biết đã đứng đó bao lâu.
Trông khuôn mặt nghiêm khắc của Trịnh Hoài Sơn, Tạ Thanh Ngọc khắc biết sự việc lẻn đi nhát ma của mình bị bại lộ. Cô vội từ mái nhà đáp xuống trước mặt Trịnh đại nhân, ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội. Ai ngờ người kia ngay cả một câu trách mắng cũng không thèm nói, chỉ lườm cô một cái rồi quay lưng trở về phòng.
Lúc này đã qua canh hai, vốn dĩ đã qua giờ lên giường rất lâu rồi. Tạ Thanh Ngọc sau một phút thẫn thờ, ngáp dài một cái rồi mới về phòng của mình, đi ngủ.
Sáng hôm sau, sắc mặc của Trịnh thừa tướng vừa u ám vừa tái nhợt. Hơn nữa dưới bọng mắt anh ta còn có một quầng thâm, khiến khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị càng thêm phờ phạc. Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy cảnh này thì chợt cảm thấy vô cùng hối hận. Ban đầu cô chán nản vì thái độ nghiêm khắc của Trịnh thừa tướng với mình, thế nhưng khi anh ta không nói gì, cô lại thấy chột dạ, trong lòng bứt rứt không yên.
Tạ Thanh Ngọc giằng co một buổi sáng, cuối cùng tự giác sán đến chỗ Trịnh thừa tướng, kéo ống tay áo người ta nói: “Đại nhân à, Thanh Ngọc biết sai rồi á…”
Trịnh thừa tướng ngẩng mặt từ quyển sách, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư sai ở chỗ nào.”
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nhan-tren-dau-anh-co-ma/3077546/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.