Trong một trạch viện.
Một thư sinh điên cuồng gõ cửa lớn, lộ ra vẻ cực kì kích động.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Trạch viện mở ra, thư sinh lập tức vọt thẳng vào, đi đến bên ngoài phòng ngủ, làm cho vị lão giả bên trong cũng đứng dậy theo.
“Tiên Bình, ngươi làm sao vậy? Sao trời còn chưa sáng mà đã chạy đến nơi này?”
Lão giả hơi tức giận, có chuyện gì mà không thể đợi đến khi trời sáng mới nói được chứ?
Sáng sớm đã làm phiền người ta nghỉ ngơi, bộ người đọc sách thì không cần đi ngủ sao?
“Tiên sinh, tiên sinh, người mau nhìn, mau nhìn đi.”
Người kia cũng không e ngại mà đem tờ giấy trắng đã chép xong đưa đến trước mặt lão giả. Vị lão giả này đã khai khiếu từ lâu, vô cùng có uy vọng tại phủ Nam Dự.
Ông ta vẫn duy trì vẻ bình thản, đưa mắt nhìn về phía trang giấy trắng.
Sau một lúc lâu.
Đôi mắt đục ngầu của lão giả lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau một khắc, ông ta cầm nó lên như cầm bảo vật vậy.
“Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, thần tử hận, hà thì diệt.”
“Giá trường xa, đạp phá liên vân sơn khuyết.”
“Hay, hay, hay, hay cho một câu Tĩnh thành sỉ, do vị tuyết, hay, quả thật rất hay, tuyệt từ, tuyệt từ.”
“Không, đây là thiên cổ danh từ, đây là thiên cổ danh từ, đây là ngươi viết ra sao?”
“Không, không thể nào. Nếu như ngươi có khả năng viết ra loại danh từ thế này thì đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568857/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.