Từ xưa đến nay, quyền lực lớn nhất, đơn giản chính là tiền trảm hậu tấu.
Khá lắm.
Nếu sau nếu có cơ hội, nhất định phải làm thân với loại người này, bằng không bị loại người này theo dõi, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm ghim việc này.
Hắn tụ luyện dị thuật, mặc kệ có thể bị điều tra ra hay không, nhưng nếu bị người khác phát hiện manh mối, báo cáo lên, nhóm người này sẽ không giống Trình Lập Đông, cố kỵ cái này cố kỵ cái kia.
Chém cho một đao rồi nói tiếp.
Cũng ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, lão hán bưng lên mấy chén trà lạnh.
Dương Báo để xuống vài đồng tiền, nhiệt tình mời gọi Hứa Thanh Tiêu uống trà.
Trà lạnh trong veo, hiện ra màu xanh nhàn nhạt, lúc Hứa Thanh Tiêu bưng trà đang chuẩn bị uống, đột nhiên Hạo nhiên chính khí trong cơ thể bị kích động.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt có chút mát lạnh, lại nhìn vào trà lạnh trong tay phát hiện sương trắng mờ ảo đang bốc lên.
“Có điều bất thường!"
“Đừng uống”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ra tay, cực kỳ nhanh chóng đánh rơi bát trà trong tay Dương Báo cùng Dương Hổ.
Phanh.
Bát trà rơi xuống đất vỡ nát.
Hai người có chút khó hiểu, nhưng bọn hắn không ngu, gần như ngay lập tức nằm lấy chuôi đao, cảnh giác chung quanh.
Trần Tinh Hà Bên trong xe ngựa cũng phát giác ra gì đó, lập tức đi ra.
“Trà có vấn đề”
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568842/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.