Trình Lập Đông không thật sự xuất chiêu.
Dưới cơn mưa to tầm tã, mũi kiếm của đoản kiếm trong tay hẳn đâm ra khắp nơi, ánh mắt hẳn nhìn chăm chú vào Ngô Ngôn cách đó không xa, tiến hành khuyên can.
Chỉ là những lời khuyên can này, trong mắt Ngô Ngôn có chút quen thuộc.
“Trình Lập Đông, chẳng lẽ ngươi thấy ta khờ sao?"
“Tu luyện dị thuật, đã nằm chắc cái chết rồi, ngươi lửa gạt người khác còn nói dễ nghe thế, gạt ta chả có ý nghĩa gì đâu”
Giọng của Ngô Ngôn càng thêm lạnh băng.
Đại đao trong tay đang khẽ run.
“Được, ta không lấy việc này ra giao dịch với người."
“Ta và ngươi giao dịch riêng”
“Nói cho ta biết bảo vật mà Võ Đế để lại ở nơi nào, ta sẽ tha ngươi một con đường sống”
"Trình Lập Đông lên tiếng, nơi này không có những người khác, có một vài lời có thể nói ra.
“Nói cho ngươi, ta có lợi ích gì? Chỉ là tha ta một con đường sống sao?”
Ngô Ngôn hỏi.
“Mỗi người một nửa, bảo vật mà Võ Đế để lại có giá trị liên thành, hai chúng ta phân chia mỗi người một nửa, ít nhất ngươi có thể giải quyết cấp bách trước mắt, ta cũng có thể nhân cơ hội này thăng quan tiến chức”
“Ngô Ngôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều uất ức và không cam lòng, nhưng nếu ngươi chết rồi, hết thảy đều là nói suông, bất kể ngươi hận ai, bất luận ngươi có mục đích gì, còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568839/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.