Chu Lăng nói ra hai cách giải quyết.
Mà sau khi nói ra hai cách này xong, cho dù là Hứa Thanh Tiêu hay là Trần Tinh Hà thì cũng đều cảm thấy có chút khó khăn.
Vượt qua kỳ thi phủ.
Đây gần như là chuyện không thể nào. Hứa Thanh Tiêu chẳng đọc được bao nhiêu sách, chỉ tham gia thí phủ một lần thì làm sao có thế trúng cử ngay được?
Về phần mời chính nho đến cũng có chút gượng ép. Lục phẩm chính nho là khái niệm nào chứ? Đi đến đâu cũng có người vây quanh, những người đọc sách ở muôn nơi đều muốn được thăm viếng một lần.
Lên thêm một phẩm nữa thì chính là Đại nho, tồn tại nổi danh một nước.
Một người là Lục phẩm chính nho, có khả năng ngay cả Phủ quân cũng không mời được. Tuy Chu Lăng là người đọc sách, có nhân mạch nhất định, nhưng nếu muốn mời một vị chính nho đến giúp đỡ thì cũng hơi gượng ép.
Nhưng cho dù như thế nào thì ít nhất vẫn có cách đối phó, không đến mức là không nghĩ được cách nào.
“Nếu dị thuật này hại người như thế thì vì sao không đốt nó đi?”
“Làm cho lòng người bàng hoàng”
"Trần Tinh Hà lên tiếng, có vẻ hơi tò mò, hắn ta cảm thấy một loại vật hại người như thế này vì sao lại không thiêu hủy được chứ.
“Dị thuật giống như là lũ lụt, muốn lấp thì không bằng khai thông. Dùng cách đốt cháy thì cũng tồn tại rất nhiều phiền phức, chuyện phục khắc sao chép khó có thể giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568836/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.