Hứa Thanh Tiêu gật đầu, không dám phiền nhiều hắn, tính tâm chờ đợi.
Qua một hồi lâu.
Hắn lộ ra nét mừng.
“Ta nhớ ra rồi”
“Nho đạo nhất mạch, mỗi lần tăng một phẩm, đều có thể dùng tài khí khắc một thiên văn chương hoặc là một bài thơ trong thể nội”
“Hơn nữa bất luận là thi từ hay văn chương thì đều có hiệu quả, hay là ngươi thử một chút đi?”
Nam tử tuấn mỹ mở miệng, nói ra Nho đạo chỉ pháp.
“Khắc ấn thi từ hoặc là văn chương trong thể nội?”
Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới lại còn có kiểu làm này.
“Ừ, trong trí nhớ của ta thì có."
“Ngươi có thể thử một chút, thử một lần, không cần gấp đâu”
“Ngươi có thi từ không? Không có thì ta giúp ngươi nghĩ một bài?"
Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, còn lo lắng Hứa Thanh Tiêu không có thi từ, dự định tự mình làm ngay một bài thơ.
“Vậy thì đa tạ tiền bối.”
Có thể được tặng không một bài thơ, Hứa Thanh Tiêu rất vui vẻ.
Không dùng thì phí của.
Người này có địa vị cực lớn, nếu như không phải là đại thánh nhân thì cũng có liên quan đến đại thánh nhân, thi từ mà hắn làm ít nhất chắc cũng đạt đến cảnh giới Bán Thánh nhỉ?
Được tặng không đó!
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu mừng rỡ.
“Được, chờ ta suy nghĩ một chút, Hứa huynh cũng đừng có một câu tiền bối hai câu tiền bối, cứ gọi ta là Mỹ Nam Tử là được rồi”
Nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568822/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.