“Chỉ cần ngươi làm xong mọi chuyện, đến lúc đó bọn họ sẽ cho ngươi lợi ích. Ngươi yên tâm, sẽ không thiếu đâu, vô luận là linh đan diệu dược hoặc là đạo thuật thần thông, đều có thể cho ngươi.”
Người đó tự tin nói.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu có chút không thoải mái.
A, nói một hồi lâu, thì ra lại là ngân phiếu để trống đó hả.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu, người kia không hiểu sao lại hơi xấu hổ.
“Ta trốn tới từ phủ Nam Dự, ngươi cảm thấy ta sẽ có bảo vật gì sao?”
Hắn giải thích một câu.
Thốt ra lời này, cũng rất hợp tình hợp lý.
“Có ngân lượng không?”
Làm không công chắc chắn là không có động lực, tối thiểu nhất ngươi cũng phải đưa chút ngân lượng chứ?
Người kia trầm mặc.
Ý tứ rất đơn giản.
“Bây giờ ta sẽ đi cướp, ngươi muốn bao nhiêu?”
Trầm mặc một hồi, hắn ta mở miệng, nghĩ ra biện pháp này.
“Thôi đi.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, người của huyện Bình An đều là người cơ khổ, đoạt tiền của người nghèo thì quá vô nghĩa rồi.
“Ta sẽ làm tốt mọi chuyện, ngươi yên tâm đi.”
Hứa Thanh Tiêu đồng ý, chẳng qua đây chỉ là đồng ý ngoài miệng, về phần có làm hay không, ít nhất thì dưới tình huống ép buộc hiện tại, hắn nhất định phải đồng ý.
“Tất nhiên là ta yên tâm. Với tư chất và tài nguyên có hạn của ngươi thì trong vòng nửa năm muốn bước vào cửu phẩm không khác gì khó hơn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568819/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.