"Là một trận đại chiến, đất chết kéo dài vô tận, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng, bầu trơi rơi xuống mưa máu, có rất nhiều tiếng khóc, có tiếng gào khóc, rất thảm, thảm vô cùng, là luyện ngục chốn nhân gian." 
"Còn những thứ khác, ta không nhớ được gì hết." 
Giọng nói của hắn vang lên. 
Hứa Thanh Tiêu suy tính tỉ mỉ lại một lúc, căn cứ vào mấy từ then chốt này, đã có chút đoán ra được. 
Nhìn Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư, người nam tử tuấn mỹ không nhịn được hiếu kỳ hỏi. 
"Vị huynh đài này, ngươi lôi ta sống dậy thì cũng nên biết vài chuyện chứ?" 
Bây giờ trong đầu hắn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến bản thân hết, ký ức duy nhất đã bị nghiền nát đến vô cùng vô tận, không thể trợ giúp được gì hết, cho nên chỉ có thể đặt hy vọng lên trên người Hứa Thanh Tiêu thôi. 
"Tiền bối, vãn bối cũng không rõ lắm, với lại tòa cung điện này là ở trong đầu của vãn bối." 
Hứa Thanh Tiêu hơi xấu hổ, nói rõ tình huống. 
"Trong đầu?" 
Người này lại ngẫm nghĩ tiếp, hình như không thể hiểu ra được trong đầu là cái gì. 
"Khụ, có thể dùng nguyên thần để hình dung, tiền bối chắc sẽ hiểu rõ hơn." 
Hứa Thanh Tiêu đổi sang một từ khác. 
"Nguyên thần?" 
Kẻ này vẫn mù tịt. 
Thôi được rồi. 
Hứa Thanh Tiêu không muốn dây dưa mấy chuyện này nữa. 
"Tiền bối, mặc dù vãn bối không biết thân phận của ngài, nhưng căn cứ vào ký 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568807/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.