"Hiểu rồi, ngươi quay về bảo với huyện lão gia, ta chịu ủy khuất cũng không sao hết, mấu chốt là không thể để nha huyện chúng ta chịu ấm ức được, huyện lão gia cũng không thể chịu oan ức."
Hứa Thanh Tiêu rất tự nhiên gật đầu.
“Đúng vậy, vẫn là Thanh Tiêu ca thông minh, đây, Thanh Tiêu ca, đây là thuốc do nha môn chuẩn bị cho ngươi đó, đều là thuốc bổ huyết dưỡng sinh."
"Còn nữa, đây là mười lượng bạc, là bồi thường của nha môn."
Nhận được những lời này của Hứa Thanh Tiêu, đối phương cũng cười nói rời đi, còn đưa một túi bạc cho Hứa Thanh Tiêu nữa.
Mười lượng bạc nặng hơn nửa cân, đặt trong lòng. bàn tay hơi nặng.
Lương tháng của một nha dịch là một lượng bạc.
Hệ thống kinh tế của vương triều Đại Ngụy vẫn khá ổn định, tiền có mệnh giá thấp nhất là tiền đồng, một lượng bạc bằng một ngàn đồng, mà một đồng có thể mua được hai cái bánh.
Tương đương hai ngàn tệ của kiếp trước.
Thân phận của nha dịch thật ra chỉ làm việc tạm thời mà thôi, cho nên một lượng bạc cũng khấm khá rồi, sau khi chuyển thành chính thức thì lương tháng là hai lượng, ngày lễ ngày tết đều có chút tiền thưởng, cũng coi như là không tệ.
Nha môn một hơi đền bù những mười lượng bạc, giống như bổng lộc cả một năm rồi, coi như cũng phúc hậu, đương nhiên chết rồi thì bồi thường càng nhiều. hơn.
"Đa tạ huyện lão gia”
Ngân lượng khổ sở lắm mới kiếm ra được, Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568805/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.