Sự xuất hiện của đào phạm này, có thể nói là cơ hội tốt được trời ban, để Hứa Thanh Tiêu có một lý do bao biên hoàn mỹ, mà để hoàn chỉnh lý do này, cần phải tự mình cho mình một chưởng, nếu không không thể nào trót lọt.
Sau khi tự mình hại mình, lập tức Hứa Thanh Tiêu bắt đầu diễn kịch.
“Người đâu”
“Cứu mạng”
“Đào phạm quay lại giết người rồi”
Hứa Thanh Tiêu gồng cơ đít thít cơ mông hét lớn một tiếng, đồng thời ngã vật trên mặt đất, thứ nhất là muốn diễn cho tốt, thứ hai là diễn hơi sâu quá rồi, bởi vì thật sự rất đau, cho nên biểu cảm vô cùng chân thật.
Đầu óc choáng váng, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy chính mình hơi bị ngu ngốc rồi.
Không khống chế không được lực đạo, thật sự bị thương rồi.
Lúc này kho công vẫn chìm trong ngọn lửa lớn, khói đặc cuồn cuộn, giờ khắc này người trong huyện nha cuối cùng cũng tới.
Khoảng cách từ kho công văn đến huyện nha cách xa nhau không đến mấy chục mét, nhưng bởi vì Trần bộ khoái điều không ít người rời đi, chỉ còn lại mấy sai dịch bình thường.
Mới vừa rồi bọn họ liền nghe được động tĩnh, nhưng chăn chờ không dám đến đây.
Đào phạm tời từ phủ Nam Dự, bọn họ đi qua chính là chịu chết, cho nên trốn trong huyện nha lề mề không dám ra tới.
Cũng chính vào lúc này, Trần bộ khoái vội vàng dẫn người trở về dập lửa, bọn họ mới dám đến.
Hứa Thanh Tiêu đầu óc choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568789/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.