Huống chỉ hiện tại còn bị hàn khí ăn mòn, thân thể cứng đờ.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ngụ, trong tay cầm một tấm ván gỗ, ra sức nhảy, nhắm ngay trên chiếc hộp trên xà nhà đập một phát.
Phanh!
Tiếng va chạm leng keng vang lên.
Ngay sau đó, chiếc hộp rơi xuống đất, tuy Hứa Thanh Tiêu muốn bắt lấy chiếc hộp, đáng tiếc thân thể cứng đờ đến mức đáng sợ, hữu tâm vô lực, chỉ có thể nhìn hộp gỗ rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang.
“Thanh Tiêu huynh đệ, làm sao vậy?”
Chỉ trong nháy mắt, hai gã sai dịch ngoài cửa tức khắc nghe thấy động tĩnh, không kiềm được lên tiếng dò hỏi, muốn tiến vào nhìn xem.
“Đừng tiến vào, hàn khí trong cơ thể ta thoát ra ngoài rồi, rất khó có thể khống chế, sợ sẽ làm các ngươi bị thương, ta thử vận công áp chế trước đã”
Hứa Thanh Tiêu lập tức lên tiếng, nếu lúc này để hai người kia tiến vào, vậy thì phiền phức rồi
Quả nhiên vừa nói ra câu này, hai người ngoài cửa không dám đi vào.
Dù sao mạng nhỏ cũng quan trọng hơn.
“Vậy thì được thôi, Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cố gắng chịu đựng nhé, chờ Trần bộ khoái về sẽ không có việc gì”
Hai người không dám đi vào, cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài an ủi một câu.
Đợi hai người không còn nói chuyện nữa, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hẳn nhặt tấm ván gỗ lên, về vị trí cũ, lại dời ghế dựa đi, sau đó mới nhặt hộp gỗ lên.
Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568785/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.