“Hân Hiền, sao con lại có được lệnh bài xuất nhập của Ung Vương điện hạ? Còn nữa, con giấu tay nải này trong chăn là sao?”
Trong phòng của công tử Hà phủ Hà Hân Hiền, Hà phụ đang đứng chất vấn con trai mình.
Không giống với Hà Tương Tự luôn cưng chiều cháu trai mình, Hà phụ là Lễ bộ hữu thị lang trước nay vẫn luôn quản giáo con trai rất nghiêm khắc, luôn tỏ rõ tác phong nghiêm phụ.
Thấy Hà Hân Hiền cứ quỳ dưới đất không nói gì, ông tức giận rút cuộn tranh đang được cắm trong chiếc bình sứ bên cạnh ra, dùng trục gỗ của cuộn tranh ấy để làm cây roi thực thi gia pháp, đánh mạnh vào lưng của Hà Hân Hiền.
Trương thị thất kinh hồn vía, đau lòng ôm lấy con trai khóc lóc cầu xin: “Lão gia đừng đánh nữa… Hân Hiền, con mau trả lời cha con đi, rốt cuộc từ đâu mà con có lệnh bài của Ung Vương?”
Hà Hân Hiền vẫn nhất quyết không đáp.
Thấy thế, Hà Dục lại càng tức hơn, đưa tay đẩy thê tử Trương thị ra rồi giận dữ nói: “Xem ra không đánh thì không chịu nói đúng không?”
Vừa nói, ông vừa giơ tay định đánh tiếp, nhưng Hà Tương Tự đang ngồi trên ghế bên cạnh chợt thở dài nói: “Đừng đánh nữa.”
Nghe phụ thân mở miệng, Hà Dục không dám chống lại, bèn ngoan ngoãn đứng sang một bên rồi khẽ nói: “Cha, ngày thường cha nuông chiều Hân Hiền thì không sao, nhưng việc hôm nay… Đó là lệnh bài xuất nhập của Ung Vương, lẽ nào có thể dễ dàng có được sao? Hân Hiền nhà ta trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-cung-dinh/1316536/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.