Chương trước
Chương sau
“Tỉ ấy… đẹp quá đi…”
Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng bước đến sau lưng Ngọc Lung công chúa, đứng ở góc bên phải cách nàng khoảng một trượng rồi im lặng ngắm nhìn nàng.
Ngọc Lung chính là phong hiệu của công chúa trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, còn khuê danh thật sự của nàng là gì thì ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không rõ.
Nhưng không thể phủ nhận, vị Ngọc Lung công chúa này trong lòng Triệu Hoằng Nhuận có một vị trí rất đặc biệt, à, là một vị trí đặc biệt tệ hại.
Đình viện yên tĩnh.
Mỹ nhân cũng yên lặng.
Trái tim Triệu Hoằng Nhận cũng dần dần tĩnh lặng.
Tựa hồ như có một cảm giác lặng lẽ phủ kín cả người cậu, thật sự không dễ chịu chút nào.
Sau khi đứng được một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không nỡ phá đi bầu không khí này, nhưng nếu bảo cậu lặng lẽ bỏ đi thì cậu lại càng không cam tâm.
Chịu đựng mãi, cuối cùng Triệu Hoằng Nhuận cũng khẽ ho một tiếng.
“Khụ.”
“…” Ngọc Lung công chúa vốn đang ngồi mơ mộng lúc này nghe thấy tiếng ho, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, lặng lẽ quay lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của mình, Triệu Hoằng Nhuận bất giác cảm thấy giật mình, trái tim lập tức đập nhanh hơn.
“Chào.” Cùng ở trong thâm cung bấy lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chào hỏi nàng.
“…” Vẻ ngạc nhiên trên mặt Ngọc Lung công chúa lại càng tăng thêm.
Thật khó mà tưởng tượng được, một người trước mặt Tô cô nương thì không câu nệ, luôn tỏa ra khí chất đại nhân như Triệu Hoằng Nhuận mà giờ đây lại cảm thấy có một sự ngượng ngùng khó hiểu, trên mặt không kiềm được mà dần cảm thấy nóng lên.
“Ta… ta tên Hoằng Nhuận…” Cậu lắp ba lắp bắp tự giới thiệu.
Có vẻ do nhận thấy vẻ ái ngại trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, cắn nhẹ môi rồi khẽ nói: “Ta biết… Đệ chính là hoàng tử Hoằng Nhuận ngỗ ngược nhất trong cung đồn đại…”
“Chậc…” Triệu Hoằng Nhuận càng thấy ngại hơn, ngẩng nhìn nụ cười xinh đẹp của Ngọc Lung công chúa, lần đầu tiên có cảm giác không biết phải nói gì.
“Tìm ta có việc gì không?” Ngọc Lung công chúa khẽ hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận xấu hổ lắc đầu rồi e dè nói: “Ta chỉ là vô tình đi qua đây, nhìn thấy hoàng tỉ ngồi đây nên đến chào hỏi thôi.”
“À.” Ngọc Lung công chúa tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận không kiềm được mà bước lại gần nàng rồi tò mò hỏi: “Hoàng tỉ tại sao lại ngồi ở đây?”
Nghe câu hỏi ấy, Ngọc Lung công chúa không vội trả lời ngay, nàng ngồi co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối rồi tựa cằm lên đó, sau đó mới buồn bã nói: “Ở đâu thì… đối với ta mà nói có gì khác biệt?”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, lúc này mới chợt nhớ ra, mẫu phi của vị hoàng tỉ này là Tiêu Thục Viện vốn đã mất từ cách đây mười mấy năm, từ đó về sau nàng chỉ một thân một mình sống những ngày tháng trống trải ở Ngọc Quỳnh các, hầu như không ai hỏi han.
Đúng thế, các công chúa trong cung đình Đại Ngụy có địa vị kém xa các hoàng tử, nhất là những công chúa mất đi mẫu phi để nương tựa giống như Ngọc Lung công chúa thì sống trong cung chẳng khác nào như một cánh bèo.
“Hoàng tỉ có vẻ rất cô đơn thì phải?” Triệu Hoằng Nhuận lẳng lặng đến ngồi ở một phiến đá tròn bên cạnh.
“…” Ngọc Lung công chúa kinh ngạc mở to mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, có vẻ không hiểu vì sao một hoàng đệ trước nay không có giao tình gì giờ lại tỏ vẻ thân thiết như thế.
Triệu Hoằng Nhuận nhận ra vẻ kinh ngạc của Ngọc Lung công chúa, lập tức thấy hối hận vì bản thân vừa rồi đã không kiềm được ý muốn thân thiết với nàng, vội vàng hỏi ngay: “Chậc, hoàng tỉ không ngại ta ngồi ở đây chứ?”
Ngọc Lung công chúa mỉm cười, lẳng lặng ngồi dịch qua bên cạnh một chút rồi quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tỏ ý bảo cậu hãy ngồi vào đấy.
Triệu Hoằng Nhuận bề ngoài bình tĩnh ngồi lên tảng đá của hoàng tỉ, nhưng trái tim trong lồng ngực thì lại đang đập thình thịch.
Cậu đương nhiên cảm thấy hồi hộp, bởi lúc trước khi ở trong Cung học, cậu chỉ có thể từ xa ngắm nhìn nàng, còn giờ đây đã có thể thưởng thức vẻ đẹp của nàng ở một vị trí gần thế này.
Nhìn ánh mắt thân thiết không chút phòng bị nào của nàng, trong lòng Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên có chút cảm giác muốn phạm tội.
Đúng thế, Ngọc Lung công chúa vì nghĩ cậu là đệ đệ cùng cha khác mẹ mà tin tưởng cậu, cho phép cậu thân thiết, nhưng trong lòng cậu thì việc muốn tiếp cận nàng lại có chút không trong sáng.
Bởi vì thật sự mà nói thì vị hoàng tỉ trước mặt đây chính là mối tình đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Rất tệ hại, đúng là một tình cảm rất tệ hại, nhưng đó là tình cảm không thể khống chế được.
“Bắt đầu từ khi nào thế nhỉ?”
Chống hai tay lên tảng đá, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cậu chú ý đến vị hoàng tỉ này.
“Đúng là thời kỳ thanh xuân tàn nhẫn đầy manh động…”
Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ cười đau khổ.
Có lẽ vào khoảng năm ngoái, khi cậu mới mười ba tuổi, lúc này đã là một thiếu niên trưởng thành có nhu cầu sinh lí không thể kiểm soát được, càng lúc càng không chịu đựng nổi việc bên cạnh mình chỉ có một đám tông vệ lực lưỡng và đám tiểu thái giám tuấn tú. Đúng vào những ngày tháng tệ hại ấy thì cậu lại vô tình tệ hại phát hiện ra vị hoàng tỉ này, càng tệ hại hơn nữa chính là, cậu bắt đầu sinh ra một cảm giác nhớ nhung không thể dập tắt được, đến mức tất cả những nụ cười, những hỉ nộ ai lạc của nàng khi ở trong Cung học, Triệu Hoằng Nhuận cho dù cố không muốn nhớ thì vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.
Sau đó, một việc tệ hại hơn nữa đã xảy ra.
Có một hôm, Triệu Hoằng Nhuận nằm mơ thấy vị hoàng tỉ này, buổi sáng tỉnh dậy thì phát hiện ra trên giường đã xuất hiện một mớ lộn xộn.
Nhưng đây chưa phải là điều tệ nhất, mà tệ nhất chính là, Triệu Hoằng Nhuận nhờ có trí nhớ siêu phàm mà nhớ rất rõ những gì mình đã thấy trong mơ, bao gồm cả việc đã tưởng tượng ra cảnh vị hoàng tỉ này nở nụ cười quyến rũ mời gọi thế nào…
Bắt đầu từ lúc ấy thì Triệu Hoằng Nhuận không còn dám đến Cung học nữa, bởi vì mỗi lần gặp nàng thì cậu lại không thể không nhớ đến giấc mơ ấy, sau đó lập tức bắt đầu có phản ứng sinh lí.
Việc này thật sự là… thật sự là mỗi nỗi giày vò đau khổ nhất!
Có lẽ cũng từ lúc ấy mà Triệu Hoằng Nhuận đã dần dần có một tình cảm tệ hại với vị hoàng tỉ này.
Không thể phủ nhận, Ngọc Lung công chúa là một hình mẫu lí tưởng trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, tính tình diệu dàng ôn hòa, mái tóc dài đen nhánh, chỉ tiếc rằng, đây lại là tỉ tỉ ruột cùng cha khác mẹ với cậu.
“Ôi…”
Cậu không kiềm được mà thở dài lần nữa.
“…” Bên cạnh, Ngọc Lung công chúa ngạc nhiên nhìn dáng vẻ kỳ lạ của đệ đệ mình.
Theo nàng thấy thì vị đệ đệ này có vẻ muốn tìm nàng để trò chuyện, nhưng ai ngờ cậu ta ngồi lên tảng đá mãi một lúc lâu rồi mà chỉ tự than ngắn thở dài liên tục, có vẻ tâm sự trong lòng còn nhiều hơn của nàng nữa.
“Bát hoàng tử có vẻ đang rất phiền não nhỉ?” Cách mà Ngọc Lung công chúa gọi Triệu Hoằng Nhuận càng thể hiện rõ việc địa vị của các công chúa trong cung cách rất xa các hoàng tử.
“Hoàng tỉ cứ gọi đệ Hoằng Nhuận là được rồi… Việc phiền não thì ai mà chẳng có?”
Ngọc Lung công chúa do dự một lát, sau đó mới thử gọi tên của Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận… cũng có tâm sự sao? Một hoàng tử tài hoa ngang dọc như đệ…”
“Tài hoa ngang dọc?” Triệu Hoằng Nhuận cười đau khổ: “Ta trước nay luôn là một hoàng tử ngỗ ngược nhất mà.”
“Hoàng tử ngỗ ngược nhất… lại có thể nhẹ nhàng phản công lại sự chỉ trích của Đông Cung thái tử sao?” Ngọc Lung công chúa chớp chớp mắt, nở nụ cười tinh nghịch: “Thái tử lần này đúng là vì đệ mà nguy to rồi… Đệ cũng ác thật, lại đuổi hết ban bệ của Đông Cung như thế.”
“Ai bảo huynh ấy lấy di tác của tiền nhân ra rồi tự nhận là sách mình viết?” Triệu Hoằng Nhuận nói dối không chớp mắt.
“Thế à? Nhưng ta sao lại cảm thấy, chính đệ đã học thuộc quyển sách ấy, sau đó viết lại rồi hãm hại thái tử thế nhỉ?” Ngọc Lung công chúa lại chớp chớp mắt.
“Ta làm gì có bản lĩnh ấy?” Triệu Hoằng Nhuận cương quyết phủ nhận.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không chịu thừa nhận, Ngọc Lung công chúa cũng không quan tâm nữa, chỉ nhìn cậu rồi thở dài, vẻ mặt hiện rõ sự ngưỡng mộ và buồn bã.
“Hoàng tỉ sao thế?” Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy được vẻ thất thần trong chốc lát ấy của Ngọc Lung công chúa.
Ngọc Lung công chúa lắc đầu.
Có thể nhận ra, mặc dù là quan hệ chị em, nhưng nàng cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng vào Triệu Hoằng Nhuận.
Cảm giác này cũng giống như cách mà Triệu Hoằng Nhuận đối xử với những hoàng tử khác ngoại trừ đệ đệ Hoằng Tuyên của mình ra.
Khoảng cách như gần như xa này bất giác khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có chút khó chịu.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận bèn thành khẩn nói: “Hoàng tỉ nếu có tâm sự gì thì đừng ngại nói với ta, không chừng nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Ngọc Lung công chúa có hơi bất ngờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, sau đó mỉm cười: “Cũng không phải là tâm sự gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy hơi buồn mà thôi…”
“Buồn? Có phải là cô đơn không?”
Ngọc Lung công chúa không để tâm việc Triệu Hoằng Nhuận ngắt lời mình, chỉ nhìn mặt nước đen ngòm rồi buồn bã nói: “Những việc đệ làm đã lan truyền khắp trong cung… Có lúc ta rất ngưỡng mộ đệ, ngưỡng mộ sự ngang ngược của đệ trong cung, từ Thùy Củng điện nơi phụ hoàng xử lí chính vụ cho đến hậu cung, không có nơi nào mà đệ không dám xông vào, không dám đến… Phụ hoàng đối xử với đệ thật là bao dung…”
“Bao dung à? Làm gì có chứ?” Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không thừa nhận việc này.
“Không có sao?” Ngọc Lung công chúa quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi cười đau khổ: “Đệ không phải nữ nhi, cũng không phải ở lâu năm trong các, trừ phi phạm lỗi gì đó không được xuất các, như thế thì đệ làm sao cảm nhận được sự bao dung của phụ hoàng đối với mình? Đệ là hoàng tử, hơn nữa thì trong số các hoàng tử, đệ lại còn rất đặc biệt…”
“…”
“Đệ chỉ mới mười bốn tuổi mà đã có thể được tự do ra vào hoàng cung, ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài cung… Những người ngoài cung rốt cuộc như thế nào? Đợi đến khi đệ đủ mười lăm tuổi, được chính thức xuất các, phong vương lập phủ…” Nói đến đây, vẻ mặt Ngọc Lung công chúa tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Hoàng tỉ không phải một năm nữa cũng xuất các sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhớ rõ Ngọc Lung công chúa chỉ lớn hơn cậu một tuổi.
“…” Ngọc Lung công chúa nhìn sâu vào mắt Triệu Hoằng Nhuận, trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào, sau đó lạnh lùng nói: “Đệ có biết công chúa xuất các có nghĩa là gì không?”
Triệu Hoằng Nhuận há hốc miệng, nhưng sau đó lập tức nhận ra, vội khép miệng lại.
Đúng thế, hoàng tử xuất các nghĩa là có thể được hưởng thụ tự do, nhưng công chúa xuất các thì lại có nghĩa là sẽ trở thành vật hi sinh chính trị, nếu không phải là gả đi nước khác thì cũng là gả cho tử đệ của trọng thần trong triều, đơn giản là hi sinh cho một cuộc liên hôn.
“Ta… chỉ còn được ở lại đây một năm, chỉ còn một năm thôi…” Sau khi buồn bã thốt ra câu này, Ngọc Lung công chúa bèn chậm rãi bước xuống khỏi tảng đá, có vẻ định quay về Ngọc Quỳnh các của mình.
Đúng lúc này thì Triệu Hoằng Nhuận đang ngồi trên tảng đá chợt đưa tay nắm lấy cổ tay của hoàng tỉ.
“Muốn xuất cung không? Hôm nay là tết Đoan Ngọ, trong thành náo nhiệt hơn bình thường nhiều.”
“…” Ngọc Lung công chúa hơi há miệng, đôi mắt mở to, không thể tin được mà nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Chỉ cần tỉ muốn thì ta sẽ dẫn tỉ xuất cung!”
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang kinh ngạc ấy, Triệu Hoằng Nhuận khẽ đưa ra lời hứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.