“Xem ra hôm nay Bát hoàng tử không định tới Thùy Củng điện rồi”.
Ở Thùy Củng điện, ba vị trung thư đại thần chờ mãi đến chiều cũng không thấy bóng dáng của Bát hoàng tử. Rõ ràng đây là chuyện vui, vậy mà không hiểu tại sao họ lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Tính ra thì hôm nay hiệu suất phê chuẩn tấu chương của họ lại giảm đi một cách đáng ngạc nhiên. Trong lúc làm việc thường bất giác nhìn ra cửa sổ để xem vị Bát hoàng tử có thể khiến người khác dở khóc dở cười ấy hôm nay có đứng đó nhăn nhở nhìn bọn họ không. Nhưng tiếc thay chẳng thấy bóng dáng của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đâu hết. Cô đơn… Bỗng dưng họ cảm thấy cô đơn lạ thường.
“Đúng là đồ vô dụng…”
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương tự cười chế giễu bản thân.
Ông thân là đại học sỹ, đã ở Thùy Củng điện giúp Đại Ngụy thiên tử phê duyệt tấu chương nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị phân tâm như vậy.
Ngu Tử Khởi quay đầu nhìn về phía Lận Ngọc Dương, thích thú phát hiện ra vị đồng liêu của mình nhìn thì có vẻ đang phê duyệt tấu chương nhưng thực chất thì đống tấu chương chất cao như núi ở trước mặt hình như chưa bớt được cái nào.
Quay qua quan sát trung thư lệnh Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương cảm giác hôm nay tinh thần của vị lão đại nhân này có vẻ không tốt, ánh mắt mệt mỏi, thỉnh thoảng lại uống trà cho tỉnh táo, không khỏe mạnh như lúc quỳ dưới chân Đại Ngụy thiên tử xin cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-cung-dinh/1316480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.