Sau một phen hỗn loạn, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư xụ mặt đứng trong Văn Chiêu các.
Trên bàn đặt món đồ gây ra trò hề lúc nãy - một con diều khổng lồ.
Và trên một khoảng đất trống trong Văn Chiêu các, hoàng bát tử Hoằng Nhuận và mười tông vệ của cậu quỳ ngay ngắn dưới đất, cúi gầm mặt, không ai dám lên tiếng.
Nhất là thân vệ có tên Mục Thanh, trên đầu còn quấn mảnh vải trắng có thấm vết máu, chắc hẳn lúc rơi từ trên không xuống đã bị thương, những tông vệ còn lại tuy trên mặt đều có vết trầy xước nhưng so ra, vẫn đỡ hơn Mục Thanh rất nhiều.
“Bốp!”
Thiên tử Đại Ngụy vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ quát mắng: “Hoằng Nhuận, con thật quá láo xược! Một cung đình đang yên đang lành bị con làm cho loạn hết lên! Tông vệ đó của con suýt nữa đã ngã chết!”
“Thì cũng tại phụ vương thôi, nếu phụ vương không ho một tiếng, sao lại xảy ra chuyện như vậy...” Hoàng bát tử Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
“Con nói gì?” Triệu Nguyên Tư hoàn toàn không ngờ đứa con trước mặt lại dám cãi bướng, ông nâng cao thêm ngữ điệu quát mắng: “Ý của con là tất cả đều tại trẫm sao?”
“Hoàng nhi không có nói như vậy...”
Thấy nhi tử nhượng bộ, Triệu Nguyên Tư hạ giận, hắng giọng định nói gì đó thì lại nghe tiếng lẩm bẩm của nhi tử: “Là phụ hoàng tự nói...”
“Con!” Triệu Nguyên Tư giận đến nỗi không nói nên lời.
Nhưng dù sao ông cũng là một thiên tử thông minh sáng suốt, nghĩ kỹ lại, nếu không phải ông đứng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-cung-dinh/1316467/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.