Chương trước
Chương sau
" Tên đần này nữa, hôm nay tôi không dạy ông một bài học tôi sẽ bỏ nghề!" Khương Duyệt Vi cười lạnh đáp.

Cô lao ra ngoài, lập tức nhìn thấy một kẻ mặc đạo bào vàng bày ra bàn cúng, trên bàn có một cái hủ sành lớn, hai ông bà nhà hàng xóm còn đứng sau lưng hắn.

Khương Duyệt Vi đốt một điếu thuốc, cho tay vào túi, nhìn hắn. Cô nhả ra một làng khói trắng xoá nổi bật trong đêm tối " Loại người vì mục đích không sạch sẽ mà làm hại người vô tội như các người chính là loại người mà tôi ghét nhất đấy".

" Cô là ai?" Tên đạo sĩ cau mày, hắn cảm thấy người trước mặt thật sự rất không bình thường.

Khương Duyệt Vi nhìn qua một lượt đáng giá, thì ra là đệ tử của Mao Sơn đạo gia. Cô lắc cổ lạnh mặt đáp " Mao sơn không dạy ông, tự tiện nuôi quỷ ác, chiêu hồn người sống là trái luật à?".

" Xem ra cũng là người trong nghề, cô cũng rõ không nên xen vào chuyện người khác mà" lão đạo sĩ hừ lạnh đáp.

Khương Duyệt Vi ném tàn thuốc vào thùng rác ven đường đáp " Ông đụng đến bạn tôi thì chính là chuyện của tôi, thế thôi".

" Vậy thì đừng trách ông đây không nể mặt" Lão đạo sĩ quát lớn, hắn cầm chuông trước mặt bắt đầu lắc " Quỷ hồn nghe lệnh, lên".

Khương Duyệt Vi "Xì" một tiếng đầy khinh thường, cô rút ra một đạo bùa màu đỏ " Hoả thần sắc lệnh, từ lòng bàn tay ta mượn pháp trừ tà!" Từ trong lòng bàn tay Khương Duyệt Vi hiện lên một chữ hoả, cô nâng tay đánh ra một luồng lửa đỏ lớn, đốt cháy những ác linh bay lên, tiếng thét vang vọng trong không khí, khiến người ta đinh tai nhứt óc.

" Tiếp đi" Khương Duyệt Vi nói, ngữ khí châm chọc.



" Đáng chết!!!" Lão đạo sĩ mắng một câu, hắn lấy ra một cây kiếm đồng tiền, phất trong không khí, hắn dán một lá bùa vàng lên, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Khương Duyệt Vi xoa xoa tai mình, xong còn lắc lắc cổ tay, tên này quá phiền.

Khương Duyệt Vi từ trong túi lấy ra một đôi bao tay đen, cô đeo vào tay, bẻ khớp tay vang lên rôm rốp mấy tiếng. Ánh mắt cô sắc lạnh, cô liền thẳng tay tát một con quỷ vừa bay đến " Tôi bực rồi đấy!".

" Sao...sao cô ta có thể?" Lão đạo sĩ trợn mắt nhìn lũ quỷ hồn mình nuôi bị đánh lui bằng vũ lực.

Khương Duyệt Vi lắc cổ tay đáp " Đồ chuyên dụng, cho ông cơ hội cuối cùng, nếu không kẻ bị đánh tiếp theo chính là ông" cô chỉ thẳng vào mặt lão đáp, xét về tuổi tác cô nhỏ hơn rất nhiều người trong nghề, nhưng xét về linh lực, Khương Duyệt Vi có thể không khoe khoang nhưng cô thì chưa ngán ai bao giờ.

" Mẹ kiếp, lão đây tu đạo mấy chục năm, không tin không đấu lại một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch" hắn quát lớn, thả ra một loạt âm binh, Khương Duyệt Vi hừ lạnh.

Nhưng chưa kịp định hình thì một con rắn bảy màu từ bên trong lao ra ngoài, nuốt sạch đám âm binh kia khiến ba người trước mặt bàng hoàng không tưởng.

" Trước khi gây chuyện, ít ra cũng nên tìm hiểu thông tin gia tộc người ta chứ!?" Khương Duyệt Vi nói.

" Thức thần trấn tộc?!!" Lão già kia lui về sau mấy bước, lắp bắp nói.

Bách Lý Huyền Linh hừ lạnh, vung lên đuôi lớn, một luồn gió mạnh liền xô ngã bàn cúng, khiến ba kẻ kia lăn quay ra đất " Nhân loại ngu xuẩn, truyền nhân của âm dương tộc Lâm gia bọn ta, không phải miêu cẩu nào cũng có thể cưới!".

Khương Duyệt Vi ném ra một lá bùa màu đỏ quát " Nhật Nguyệt Trùng Sinh, Thiên Linh Trùng Nguyên, Thiên Địa Vô Lượng, Càn Khôn Ấn!".

Càn khôn ấn hiện lên bên trên đầu Khương Duyệt Vi, món nghề này cô vừa học được từ sách cổ của sư phụ cô. Càn khôn ấn là ấn chú trấn tà cực kỳ mạnh mẽ, dựa vào linh lực người thi pháp mà vòng càn khôn lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu.

Khương Duyệt Vi phất tay, càn khôn ấn liền đánh tới chỗ cái lọ lớn mà lão già kia vẫn khăn khăn bảo vệ, cô bắt thủ ấn, niệm chú thêm lần nữa càn khôn ấn liên hoá thành một dãy chú ấn cổ ngữ dài. Nó quấn quanh cái lọ, sau đó siết lại, quấn chặt trở thành một dây bùa dài phong ấn lại thứ bên trong. Cô sẽ tính chuyện với nó sau.

" Lớn tuổi hơn chỉ chứng tỏ ông gần xuống lỗ hơn tôi thôi, chứ xét về linh lực, tôi còn chưa ngán ai bao giờ đâu" Khương Duyệt Vi cười khẩy, miệng cô đúng là cái gì cũng dám nói.

Bách Lý Huyền Linh liếc mắt nhìn cô, thầm nghĩ, con bé này miệng còn nghiệp hơn cả mình.



Khương Duyệt Vi nhanh như cắt lao đến, cô không đánh âm binh, cô bắt lấy cổ áo bào của lão già kia, sau đó biểu diễn một màn ném người qua vai vô cùng đẹp mắt. Cô giẫm lên cây kiếm đồng tiền của lão, ấn mạnh cây kiếm liền gãy làm hai.

" Tu đạo để giúp người, hại người chính là nghiệp chướng, kẻ như ông không xứng làm đệ tử của Mao Sơn đạo gia!" Khương Duyệt Vi còn không nương tay, đá mạnh vào người hắn, cô ghét những kẻ học đạo hại người như thế này, cực kỳ ghét!!!.

Cô cầm cái hủ sành kia lên, liếc mắt nhìn về phía hai người kia, cha mẹ thương con là điều thiên kinh địa nghĩa. Nhưng không dạy dỗ con đàng hoàng là một tội lỗi, thuê thiên sư hại người là tội thứ hai, biến con mình thành quỷ là tội thứ ba, cô không thông cảm nổi với những loại người này.

" Ngu xuẩn..." Khương Duyệt Vi lầm bầm, cô siết chặt nắm đấm, xé toạt Càn khôn ấn ra. Càn khôn ấn đã hút đủ âm khí của kẻ kia, hắn hiện tại đã yếu đi nhiều.

Cô đập vỡ lọ sành, một linh hồn đỏ rực phóng ra như bay. Nhưng rất nhanh hắn đã bị Bách Lý Huyền Linh nuốt chửng. Khương Duyệt Vi đút tay vào túi quần, quay đầu " Con trai các người có kết cục như hôm nay, toàn bộ là do lỗi của hai người các người đấy".

" Tôi lo lắng cho thằng bé, chăm lo cho nó, tôi thương con tôi thì có tội tình gì!!! Cô, là cô hại nó không thể siêu sinh, nó sẽ về bóp chết cô!!" Người phụ nữ kia nghe thấy cô nói liền gào lên.

Khương Duyệt Vi cười khẩy " Bà lấy danh nghĩa tình yêu thương con cái khiến hắn ta trở thành một kẻ chẳng ra gì, bà lấy danh nghĩa tình yêu con mà biến hắn thành ngạ quỷ" cô quay đầu, ánh mắt sắt lạnh, phía sau còn có một Bách Lý Huyền Linh to lớn như điểm thêm một phần uy nghiêm, lại nói " Bà lấy danh nghĩa tình yêu mà tự ý tước đoạt mạng sống của người xa lạ, thứ tình yêu thương đó của bà, chẳng đáng một xu".

Tên đạo sĩ kia lúc này bò dậy, bị Bách Lý Huyền Linh bóp lấy cổ, rút đi toàn bộ linh lực mà hắn tu luyện mấy chục năm ra " Loại người như ngươi, không xứng với linh lực của Mao Sơn đạo gia, cút!".

Bách Lý Huyền Linh quay vào nhà, Khương Duyệt Vi châm một điếu thuốc, nhìn hai kẻ đang quỳ trên đất gào khóc. Tự tạo nghiệp, không thể sống.

Mẹ Đường ra ngoài, mặt mày lạnh căm nhìn hai người kia nói " Các người thương con thì tôi cũng thương con tôi, bất kỳ ai muốn làm hại con gái tôi, tôi đều sẽ liều mạng với kẻ đó".

Khương Duyệt Vi lắc đầu đi vào trong, Đường Nguyệt Vân ngồi trên sopha cạnh Bách Lý Huyền Linh. Nàng đang xem lại khẩu súng của mình, vừa trãi qua một hồi loạn cào cào, cả người mệt mỏi không chịu nổi, nàng ngã đầu lên ghế ngủ quên mất.

Mẹ Đường đi vào sau đã thấy con gái mình ngủ gục trên ghế, đau lòng định nhờ Bách Lý Huyền Linh đưa con bé lên phòng, Khương Duyệt Vi nhanh hơn, tiến đến rất cẩn thận bế Đường Nguyệt Vân lên.

" Bác gái, con mang chị ấy lên phòng nghỉ ngơi, bác mở cửa phòng hộ con được không ạ?" Khương Duyệt Vi quay đầu nói.

Mẹ Đường bừng tỉnh gật đầu, bà đi lên lầu để mở cửa, Khương Duyệt Vi đặt Đường Nguyệt Vân lên giường, tháo giày rồi đắp chăn lại. Sau đó cả hai người cũng đi xuống nhà.



" Từ giờ chị đi theo con bé đi, em đã rửa tay gác kiếm không làm nữa, con bé muốn học đạo cũng được, không học cũng được, chỉ cần nó có thể bình an là được" mẹ Đường thở dàu nói " Số kiếp của con bé.....thôi vậy".

Bách Lý Huyền Vân nhìn mẹ đường, đưa tay xoa thái dương đáp " Nếu cô đã nói thế, thì chị đây theo nó vậy, dù sao đám trẻ trâu thời buổi hiện tại ở Lâm gia cũng không có ai khiến ta vừa mắt".

" Chị nói thật đi, chị đã muốn rời Lâm gia từ lâu rồi đúng không?" Mẹ Đường nheo mắt hỏi.

Bách Lý Huyền Linh cười khẽ đáp " Ta theo Lâm gia âm dương tộc các người cũng qua ngàn năm, nhận cung phụng bảo vệ gia tộc, nếu không phải cô vẫn còn thì chị đây đã rời đi từ sớm, Lâm gia sắp không trụ được nữa rồi".

" Em biết chứ, tuỳ ý chị đi, nếu được em hy vọng chị có thể bảo vệ con bé một đời bình an trước khi rời đi" mẹ Đường thở dài nói.

Bách Lý Huyền Linh liếc mắt nhìn bà đáp " Cuộc đời của các người chỉ trôi qua như cái chớp mắt của yêu linh bọn ta, cũng không phải không được, yên tâm đi".

" Còn nhóc này, sao hai đứa lại đeo đồng tâm kết vậy? Yêu nhau à? Đã làm gì chưa?" Bách Lý Huyền Linh quay qua trừng mắt với Khương Duyệt Vi hỏi.

Khương Duyệt Vi bị điểm tên chỉ mặt liền ngơ ngác, sau đó xua tay liên tục đáp " Không không không! Lúc em đeo lên chỉ muốn dùng giữ hồn chị ấy và hành pháp thôi, em không biết thứ này khoá vào cả linh hồn không thể tháo, em thề với trời là em với chị ấy trong sạch!".

" Nhìn hai đứa này mà trong sạch, thì chị đây bẻ sừng cho cô làm kiếm" Bách Lý Huyền Linh cười lạnh, trông động tác thuần thục bế Đường Nguyệt Vân ban nãy, có quỷ mới tin hai đứa này trong sạch.

Khương Duyệt Vi nhìn hai người, ngay cả mẹ Đường ánh mắt nhìn cô cũng....không đúng cho lắm. Cô và Đường Nguyệt Vân thật sự trong sạch mà, hiểu lầm này đúng là nhảy hoàng hà cũng rửa không sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.