Trần gia có vẻ lễ phép, mang ba nghìn lượng bạc nặng nề tới căn nhà nhỏ đơn sơ của An Tranh. Đỗ Sấu Sấu nhìn cái rương chứa đầy bạc, trong mắt hiện lên thứ quen thuộc với An Tranh, thứ An Tranh rất ghét. Hắn đi tới bên cạnh Đỗ Sấu Sấu, cười nói:
-Thích chúng à? Vậy thì đều tặng cho ngươi.
Đỗ Sấu Sấu sửng sốt:
-An Tranh, ngươi nói gì vậy?
An Tranh nói:
-Ta nói, ngươi thích thì ta đều tặng cho ngươi.
Đỗ Sấu Sấu lắp bắp:
-Nhưng số bạc này đều là do ngươi kiếm được.
An Tranh nắm bả vai Đỗ Sấu Sấu:
-Bàn tử, có chuyện ta hy vọng ngươi nhớ kỹ, bạc rất tốt, đặc biệt tốt, có thể giúp chúng ta sống thoải mái hơn. Nhưng dù bạc có nhiều cỡ nào cũng không thể bằng được tình cảm giữa người với người. Nếu như ngươi thích, vậy thì cầm hết đi. Ngươi là bạn của ta, đừng nói là số bạc này, lúc trước ngươi vì ta mà không sợ chết, ta cũng như vậy.
Đỗ Sấu Sấu đầy kích động, hấp hấp mũi như muốn khóc:
-An Tranh, ta thật không ngờ…ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy! Nhưng ta không thể lấy số tiền này, số tiền này đều là do ngươi kiếm được.
An Tranh vung tay nói:
-Bàn tử, ngươi phải nhớ, tiền chỉ là công cụ mà thôi, là công cụ khiến chúng ta sống thoải mái hơn. Chỉ cần là công cụ, thì vĩnh viễn không thể so sánh với tình cảm giữa người với người. Tuy nhiên, ta bỏ sót một chuyện…với khả năng hiện tại của chúng ta, làm sao bảo vệ được số bạc này? Nếu như ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nghich-chi-mon/140409/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.