[Ngoại truyện]
1
Lần đầu tiên Giang Tuyết Hạc ngã bệnh là trên đường bị lưu đày.
Hắn từng là một thiếu niên đắc ý, dung mạo như ngọc, thân thế cao quý, nào ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã rơi xuống vực sâu, trở thành kẻ tù tội.
Ông nội đáng kính tự vẫn ngay trong cung điện, cha và huynh trưởng bỏ mạng ngoài đường, mẹ không chịu nổi nhục nhã khi bị đưa vào kỹ viện, đã mang theo muội muội tự vẫn.
Ngày bị đày đi, cảnh tượng thật lạnh lẽo thê lương, bằng hữu thân thiết ngày xưa không một ai dám đến tiễn đưa.
Chỉ trong một đêm, hắn mất nhà, mất người thân, mất bằng hữu.
Giang Tuyết Hạc ngã quỵ trên đường đi về phương Bắc.
Roi dài của lính áp giải quất vào người hắn, da tróc thịt bong, nhưng hắn vẫn nằm im bất động.
Đúng lúc tên lính định báo cáo hắn c.h.ế.t vì bệnh, rồi chôn cất ngay tại chỗ, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã đỡ lấy hắn.
Giọng nói của người nam nhân trầm thấp mà mạnh mẽ: "Tiểu bằng hữu, c.h.ế.t rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa."
Chết rồi, thì sẽ chẳng còn gì nữa.
Một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại khiến hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cố gắng nuốt từng ngụm cháo mà người nam nhân kia đút cho, rồi gắng gượng mở mắt.
Người nam nhân nói hắn họ Thẩm.
Giang Tuyết Hạc gọi hắn là Thẩm đại ca.
Thẩm đại ca đợi lúc bốn bề vắng lặng, nói với hắn rằng thật ra đã có người đến tìm hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623533/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.