Đại hội đệ nhất cung thủ cuối cùng cũng đến. Đối với Đại Sở mà nói, đây là đại hội lớn nhất trong các đại hội, thu thập các cao thủ cung xạ trên giang hồ được tổ chức năm năm một lần nên rất hoành tráng và được người khắp thiên hạ ngóng mong tới. Đại hội được chia làm ba ngày. Ngày thứ nhất là cuộc thi xạ tiễn. Năm mươi người bắn trúng nhiều hồng tâm nhất sẽ được lọt vào vòng đấu, tiếp tục kì chiến ngày thứ hai ngay sau đó. Ngày thứ hai là cuộc thi săn chim trời. Chỉ có năm người săn được nhiều chim nhất nhanh nhất mới được lọt vào trận chung kết. Ngày cuối cùng cách ngày thứ hai năm ngày. Cách thức thi do Đô thống Đại nguyên soái Diệp Khiết Lâm chỉ định, sẽ được chính thức công bố vào ngày cuối cùng. Người thắng cuộc sẽ được phong làm thượng quan tam phẩm đội trưởng đội cấm vệ quân cùng mười vạn lạng bạc. Ngoài ra còn được hưởng đặc ân của hoàng thất, nhận được rất nhiều vàng bạc châu báu. Thành Tây An khi thường đã rất đông đúc nhộn nhịp, nay lại tổ chức Đại hội đệ nhất cung thủ tại trại doanh phía Bắc thành càng khiến cho nơi đây náo nhiệt ồn ã. Tập trung rất nhiều bách tính tứ phương cùng các hảo hán trên giang hồ hội về một phương. Có ba lý do khiến cho Đại hội được tất thảy chúng nhân trong thiên hạ mong đợi đó là. Thứ nhất: Số tiền thưởng mọi năm đều rất lớn, năm này con số đã lên đến mười vạn lạng bạc. Chính vì thế chúng bách tính rất muốn xem tận mắt, cao thủ nào có thể đủ bản lĩnh dành được số tiền thưởng kia. Thứ hai: Phàm là người có thể lọt vào vòng chung kết, dù có dành thắng lợi chung cuộc hay không đều được tuyển thẳng vào hoàng cung làm cấm vệ quân hoặc thị vệ hoàng gia. Bổng lộc và phúc lợi cực kì lớn. Có rất nhiều người dốc hết mấy năm để tập luyện chỉ trông đến ngày hôm nay ra ứng tuyển mong đổi đời. Thứ ba: Quốc Công Lưu Dĩ lên ngôi đã năm năm. Đóng góp không ít cho thiên hạ xã tắc, mở rộng giao thương, giải quyết nạn đói, đánh tan giặc ngoại bang. Đối với bách tính mà nói ngài như người nhà trời phái xuống trần gian cứu độ chúng sinh. Đại hội này lại là nơi tự do cho bách tính đến xem. Quốc Công lại là người tổ chức đương nhiên sẽ xuất hiện ở đó. Cơ hội ngàn năm được diện kiến đương kim thiên tử, các con dân đại Sở không khỏi mong ngóng được một lần nhìn thấy dung nhan ngài, được quỳ dưới chân ngài mà cảm tạ. Chính bởi những lý do đó mà trời vừa tờ mờ sáng, đám người từ tứ phương đã ồ ạt kéo đến trại doanh phía Bắc thành Tây An chen chúc nhau lấp đầy chỗ ngồi. Số lượng khán giả trên khán đài đến xem cuộc thi này đã đông đến độ không thể nào kiểm soát được. So ra còn đông hơn đại hội võ lâm trên giang hồ được tổ chức thường niên. Khiến cho binh lính quản sự hết sức vất vả.Xung quanh khán đài có vài đại phẩm cùng lão lão đi xem còn tranh thủ mang đến nào bánh nào quả, cung cấp lương thực cho khán giả dưới tiết trời lạnh lẽo ngày đông không từ thủ đoạn mà chặt chém giá khiến cho đám binh lính bực bội dàn xếp. La hét dẹp loạn đến tắc tiếng. Cảnh tượng hết sức lộn xộn, ồn ào náo nhiệt a. Đến giờ Mão, ở nơi cao nhất của khán đài. Một bóng bạch kim cao lớn xuất hiện, đằng sau là một đám cấm vệ quân cùng thị vệ theo sát. Chúng bách tính ngồi từ xa vừa thấy bóng bạch kim đã yên tĩnh lạ thường, nhất thời không nhìn rõ diện mạo người đó. Chỉ thấy bóng người đó sáng rực như mặt trời. Tựa hồ phát ra một tiết khí đáng sợ không nói thành lời cuồn cuộn trong gió khiến người nhìn từ xa cũng thấy có chút hoảng loạn. Phía trên lôi đài. Một giọng nói sang sảng vang lên: ”Giám Quốc Công đến!!!” Chúng nhân cả ngàn người có mặt ở đó tất thảy đều lập tức quỳ sạp xuống đất cúi đầu đồng thanh: ”Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế!” ”Bình thân.” Giọng nói không lớn không nhỏ, không nặng không nhẹ điềm nhiên mà uy vũ khiến cho chúng bách tính có chút lạnh gáy. ”Tạ Quốc Công!” Chúng nhân đồng thời đứng dậy, lại theo sự phân phó của binh lính xung quanh, trật tự ngồi theo sắp xếp, cảnh tượng ồn ã lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đám bách tính ngồi thành hàng thẳng tắp, ai có phận sự nấy, không dám ngó ngang liếc dọc hay làm ồn. Chúng nhân khuôn mặt ai nấy vàng như nghệ, cực kì nghiêm túc hướng lôi đài chờ đợi. Thao trường số người lên đến hàng vạn vậy mà tuyệt nhiên lại yên tĩnh lạ thường.Ai nấy đều biết hành vi của họ chính bởi vì bị một luồng khí vô hình nào đó từ trên khán đài phát xuống áp chế, tuyệt không dám mở miệng.Đám binh lính xung quanh vừa nãy khó khăn trấn áp chúng bách tính lộn xộn lại thấy lúc này đám người kia yên tĩnh đến phi thường sau khi bóng dáng Quốc Công vừa xuất hiện, tất thảy chúng binh lính có được một sự cảm thông hết sức sâu sắc.Bọn họ mỗi ngày đối mặt với bóng dáng bạch kim lạnh lẽo tàn nhẫn, khuôn mặt đến từ địa ngục kia sớm đã giảm phân nửa tuổi thọ. Nay lại có hơn ngàn bách tính cùng họ chịu trận, nhất thời mặt mũi tươi tắn, hoa nở đầy mặt, cực kì phấn khởi. Quả nhiên thấy người gặp họa, trong lòng vui sướng, quên cả đớn đau a.Phía Tây khán đài, có một nhóm ngườ ngồi im nửa ngày trời không chịu nổi nữa ngứa miệng nói: ”Ta đến đây là muốn được nhìn thấy dung nhan Quốc Công, ngài đứng xa vậy, cao vậy. Chuyến này đi xem như uổng công rồi!” Một lão tiều phu uể oải nói. ”Ngươi nghĩ ngươi có đủ phúc phận để chiêm ngưỡng dung nhan của ngài sao. Được nhìn thấy bóng dáng từ xa là đã phúc lắm rồi” Lão bá bá tóc bạc ngồi đằng sau nói với tới. Chúng nhân xung quanh gật đầu đồng tình. ”Đúng đấy, tại hạ nghe nhiều người bàn tán về dung nhan ngài ấy. Kẻ thì nói anh tuấn tiêu sái, khí phách toát ra tựa tiên nhân. Kẻ lại nói hung dữ hệt như quỷ Diêm La, không biết...” Tiểu tử ngồi bên cạnh lão bá đành hanh chêm vào. ”Này, cẩn thận cái miệng của ngươi, dám bàn tán về Quốc Công, phải xem ngươi có mấy cái mạng!” Một vệ binh đứng gác gần đó nghe được vội chen vào một câu đe dọa. Chúng nhân nghe vậy hoảng hốt im bặt, giả bộ nhìn trời nhìn đất như vừa nãy chưa từng nói gì. Cứ như vậy vài khắc, rốt cục ngồi yên quá buồn chán cuối cùng cũng có người chịu mở miệng: ”Tại hạ nghe nói danh sách một trăm nhân sĩ sẽ thi đấu thay đổi, có một người không tham gia kì thi sơ tuyển mà được đặc cách vào đấy.” Tên tiểu tử lắm lời lúc nãy lại bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột. Chúng nhân kinh ngạc. ”Là ai lại có bản lĩnh được đặc cách!!!” ”Nghe nói là một thợ rèn!” ”Thợ rèn???” ”Đúng, nghe nói hắn được đích thân Quốc Công đặc cách tham gia kì thi này. Ban đầu tại hạ còn không tin nhưng lúc nãy nhìn thấy danh sách một trăm lẻ một người tại hạ mới tin.” ”Còn có chuyện đó sao? Hắn rốt cuộc đã làm gì mà lại hưởng đặc ân này?” Lão tiều phu trố mắt kinh ngạc. ”Tại hạ không rõ, ý chỉ của Quốc Công ai dám truy hỏi chứ.” ”Cho dù là được đặc cách. Một trăm người kia là những cung thủ xuất chúng nhất Đại Sở, tên thợ rèn kia sớm muộn cũng sẽ bị loại thôi.” Nam tử mặt chữ điền ngồi bên cạnh tiểu tử kia nói thêm vào. ”Phải đấy. Ta nghĩ hắn có giao tình gì đó với hoàng thất nên mới được đặc cách, những kẻ không có bản lĩnh sớm muộn cũng sẽ rớt đài thôi.” Một đại thẩm chen ngang. ”Đúng đấy! Ê tới rồi tới rồi. Một trăm lẻ một cung thủ lên lôi đài rồi!!!” ”Ồ, Vương đại ca của ta kìa, bên đó bên đó” Nam tử mặt điền hãnh diễn chỉ trỏ về phía đám cung thủ. Chúng nhân xung quanh không ai để ý đến hắn, chỉ một lòng muốn tìm xem cái người được đặc cách kia mặt mũi ra làm sao. ”Cái tên thợ rèn kia đứng ở chỗ nào???” ”Bên kia kìa!” Vệ binh lúc nãy tốt bụng nhắc nhở lại lần nữa lên tiếng: “Lúc nãy ta nghe binh lính nói, tên thợ rèn kia nhỏ con nhất trong đám, mặc y phục xám. Tóc búi cao buộc dải lụa trắng, trên cây cung có đầu kỳ lân. Chính là hắn!” Vệ binh kia chỉ tay về phía Lôi đài, đứng hàng đầu tiên ngoài cùng là Tiểu Yến Tử hay còn gọi là giám xưởng tiên sinh Triệu Phạm Hoa đang vươn tay căng chân tập vài động tác khởi động. Chúng nhân không khỏi thất vọng méo mặt. ”Không phải chứ, tưởng đâu phải là hạng tai to mặt lớn nào đó, nhỏ con như vậy sức đâu giương nổi cung. Thật không hiểu nổi cho hắn lên đó làm gì cho xấu đội hình.” Tiểu tử lắm lời hừ mũi khinh khỉnh. ”Đúng đấy. Ta dám cá với ngươi hắn sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Nếu không tên Hầu Lưu của ta sẽ viết ngược.” Nam tử mặt điền lúc nãy bị chúng nhân ngó lơ lại lần nữa lên tiếng. Tất thảy mọi người đều gật gật đầu đồng ý, bắt đầu yên vị chăm chú trên lôi đài. Từng lượt từng lượt mười cung thủ được gọi tên lên lôi đài ngắm bắn. Một canh giờ sau.Đám người phía Tây khán đài vừa rồi nhàn tản ngồi trên phiếm chuyện bây giờ lại im bặt. Hai mắt trắng dã, mồ hôi túa đầy hai bên thái dương. Chỉ có xung quanh tiếng người cổ vũ ồn ào. Còn đám người kia chẳng mảy may có động tĩnh. Lão bá tóc trắng nuốt khan một cái cất tiếng: ”Cái đó, tên tiểu tử nhỏ con tên Triệu Phạm Hoa kia lọt vào vòng trong rồi...” ”Đúng vậy, lọt vào rồi” Đại thẩm đơ mặt, mắt không chớp, mơ màng nói:“Lúc nãy ta không bị hoa mắt chứ.” ”Nương tử à, mình nàng hoa mắt còn được không lẽ tất cả người ở đây đều hoa mắt” Vị đại hán ngồi bên cạnh xem ra là tướng công vị đại thẩm kia bình tĩnh đáp. ”Không phải hoa mắt là chúng ta đã quá coi thường tên thợ rèn đó. Động tác của hắn phải nói là...” Lão bá lại lần nữa cất tiếng. ”Nhanh không kịp chớp mắt, chuẩn xác đến từng chi tiết. Có thể bắn xuyên tâm ba tấm bia chỉ bằng một mũi tên với khoảng cách xa như vậy...”Tên tiểu tử lắm lời chen mồm vào. ”Cao thủ! cao thủ!” Lão tiều phu gật gật đầu thán phục. ”Phải, phải, xem ra không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được. Lão Hầu, ngươi viết ngược tên ngươi đi được rồi đấy.” Hầu Lưu ngồi bên cạnh nhất thời ho khan một cái đáp: ”May mắn, tên đó chẳng qua cũng chỉ là may mắn.ta không tin trận tiếp theo hắn lại thắng.” ”Cũng có thể, thôi về đi mai lại đến xem. Năm nay đột nhiên lại xuất một tên rèn kiếm vô danh, quả nhiên thú vị hơn mọi năm.” Lão bá bá tóc trắng từ tốn đứng dậy. ”Đúng đấy, ngài mai phải tới sớm một tí tranh chỗ đẹp mới được.” Lão tiều phu vui vẻ bồi thêm. ”Phải, phải. Ta còn phải về làm ruộng. Cáo từ. Mai nhớ giữ chỗ cho ta đấy” ”Vâng. Tiễn lão huynh!” Vị đại hán thi lễ xong lại cùng đại thẩm theo dòng người đông đúc hướng cửa lớn mà đi. ... Ngày thứ hai của đại hội đệ nhất cung thủ. Vẫn là đám người hôm qua cùng vị huynh đài vệ binh đứng gác ngồi tụm lại một chỗ. Hôm nay trước mặt họ còn có một bàn gỗ, một thị vệ hắc y khuôn mặt điềm đạm dễ gần, tay cầm đao rộng đang thư thái phẩm trà. “Hầu huynh đệ, hôm nay huynh đệ còn muốn viết ngược tên nữa không?” Vị lão bá tóc trắng đến đúng giờ đã an vị dễu cợt. Hầu Lưu kia vẫn dương dương tự đắc quả quyết đáp: “Tại hạ không tin tên tiểu tử nhỏ con được đặc cách kia có bản lĩnh qua được vòng thứ hai, vòng này không phải kẻ nào cũng có thể qua được, tuyệt không thể dựa vào may mắn. Vương đại ca của tại hạ mới là đệ nhất cao thủ.” “Vậy sao? Hôm qua ta thấy Vương đại ca của ngươi lại đứng gần cuối bảng cơ mà, hắn mới là may mắn lọt vào mới đúng.” Vị đại thẩm đi cùng đại hán thật thà đáp. “Làm gì có chuyện, Vương đại ca của tại hạ mới là giỏi nhất, chẳng qua hôm trước huynh ấy sức khỏe không được tốt, nên mới...” Hầu Lưu không chịu thua, một mực bảo vệ đại ca suýt rớt khỏi danh sách năm mươi người kia của hắn. “Đại ca ngươi rốt cục có hơn tên tiểu tử kia không chỉ cần qua vòng đấu này sẽ biết.” Lão bá bá kia vuốt râu tươi cười đáp. Hầu Lưu kia hai mắt lóe tinh quang quả quyết lần nữa. “Nếu tiểu tử kia có thể vào được chung kết, Hầu Lưu ta sẽ bái hắn làm sư phụ!!!” Chúng nhân lắc đầu thở dài. Hôm qua đã tận mắt chứng kiến tiểu tử kia một mũi tên xuyên ba hồng tâm, làm gì có ai may mắn đến vậy, lại không chịu chấp nhận đại ca hắn thua kém một tiểu tử được đặc cách. Trần đời đúng là lắm kẻ ngu si. “Đến rồi, đến rồi, ta thấy Triệu Phạm Hoa rồi!” Lão bá tóc trắng từ hôm qua đã có ấn tượng rất tốt với Tiểu Yến Tử, trong lòng luôn thầm cổ vũ cho nàng kêu lên. “Đâu, đâu?” Đám người xung quanh vươn dài cổ mỏi mắt tìm kiếm. “Kia kìa, đang đứng bên cạnh hai hắc y cao lớn, trước mặt là một vị quân sĩ mang áo giáp.” Tiểu tử lắm mồm đi theo lão bá chỉ trỏ giữa lôi đài. “Trời đất thiên địa ơi, mọi người nhìn mà xem, vị quân sĩ mặc áo giáp kia là tiên nữ giáng trần hay yêu nhân vậy. Đẹp! Quá đẹp, từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên ta thấy một nàng tiên xinh đẹp đến vậy.” Đại thẩm đang ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng phắt dậy hết lời cảm thán. “Nương tử à!” Vị đại hán thở dài đáp: “Người ta thân cao bảy thước, mày râu đầy đặn, đường đường là một nam nhân. Nàng tiên ở đâu ra... Nhưng mà là một nam tử hán lại xinh đẹp như vậy, quả nhiên lão tử ta lần đầu nhìn thấy. Hầu huynh đệ ngươi thấy thế nào...Hầu huynh đệ!!!” Chúng nhân đồng thời đưa mắt nhìn qua Hầu Lưu, thấy hắn hai mắt gắn chặt vào ‘tiên nữ’ kia, khóe môi chầm chậm chảy ra chất dịch lỏng gớm ghiếc. miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mỹ nhân, mỹ nhân... nàng ơi. Ta muốn nàng...” “Phụt!!!” Thị vệ mặt điềm đạm đang ngồi phẩm trà gần đó nghe Hầu Lưu chép miệng thì không nhịn được phun ra một ngụm trà. Vệ binh đứng cạnh hoảng hốt: “Hạ Chí đại nhân, ngài đây là???” Hạ Chí khóe môi giật giật điên cuồng, hai vai run run, tựa hồ như đang nén cười. Hắn nuốt trận cười sắp phun ra khỏi miệng kia xuống, khóe môi run run nín nhịn đáp. “Không sao, Hoắc tướng quân của chúng ta lại có thêm một cái đuôi nam tử nữa rồi. Phận làm thuộc hạ như ta lại phải giúp ngài ấy dọn rác. Lần này phải đòi ít phí tổn trừ tà mới được. Ha Ha” Nói rồi ôm bụng cười lớn. “???” Vệ binh ngu mặt đứng đó. Tuyệt không hiểu Hạ Chí đang muốn nói gì.--- Bên kia lôi đài Hoắc Sinh sau khi dặn dò hết lời với đồng chí Tiểu Yến Tử thì cùng Sa Hỏa, Sa Thủy nhanh chóng rời đi, tránh chỗ cho các cung thủ diễn tập. Trong lúc Tiểu Yến Tử đang kiểm tra cung thì từ sau lưng một giọng nói như mơ như ảo theo gió lạnh truyền tới: “Ta biết ngươi!” Tiểu Yến Tử giật mình đánh thót vội vã quay đầu, sau lưng nàng là bốn mươi chín người lọt vào vòng trong đang chăm chú tập luyện. Tuyệt nhiên không có ai có biểu hiện khác thường. Không lẽ nàng nghe lầm. Nhưng rõ ràng tiếng nói như thoảng bên tai, rất gần cũng rất xa. Tiểu Yến Tử mơ hồ ngắm nghía cây cung, cẩn thận dò xét tứ phía. Nhưng lại lần nữa Tiểu Yến Tử cảm giác đang có một ánh mắc sắc lạnh đầy tà khí cắm vào ót mình. Sống lưng lạnh lẽo, Yến Tử hốt hoảng ngó ngang ngó dọc run rẩy. Tất cả mọi người xung quanh, tuyệt đều không có gì bất thường, dường như chỉ mình nàng là cảm thấy không ổn. Cái...Cài này sao cảm giác giống như chính mình đang bị người khác xem như thú mồi đi săn vầy nè. Thật đáng sợ, rốt cuộc ai đang nhìn ta với ánh mắt sát thủ như vậy. Ta chỉ là bách tính hiền lành lương thiện, có làm gì gây tội đâu. Hỏng, không lẽ ta nợ tiền ai đó, với trí nhớ não cá vàng của ta sớm đã quên mất nên bây giờ có kẻ thấy ta ngóng tới mười vạn lạng bạc mới tính đòi nợ. Mà không phải, ngoài nợ Ôn gia mười lạng, Sa Thủy năm mươi lạng, Hạ Chí ba mươi lạng, một số quân sĩ mười lạng thì một người năng nổ trong công tác, có ý thức tiết kiệm, phấn đấu không ngừng nghỉ như ta sao có thể để cho chủ nợ làm ra ánh mắt sát khí như vậy được. Là ảo giác, ảo giác thôi. Tiểu Yến Tử tự trấn an trong lòng, bàn tay vẫn không ngừng run rẩy. Đối với vẻ mặt kỳ lạ của Yến Tử, bóng bạch kim cao cao tại thượng ngồi trên kia từ ngày thi đấu đầu tiên chưa từng rời mắt khỏi bóng xám nhỏ thoạt nhiên dễ dàng nhận ra điều bất thường, chân mày người đó khẽ nhíu. Dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn. Phái trên lôi đài, quản công bắt đầu cất tiếng: “Cảnh Lăng, Triệu Phạm Hoa, Tề Lôi, Lý Thiên Trạch, Hầu Vương lên lôi đài!!!” Tiểu Yến Tử vừa nghe gọi tên đã để chuyện lúc nãy ra sau đầu sốc lại tinh thần lên lôi đài nghênh chiến. Năm người được gọi tên ung dung xải bước lên lôi đài. Năm người kia vừa yên vị, chim trời trong lồng đồng thời được sổ ra. Tiểu Yến Tử cùng bốn người kia nhất tề giương cung nhắm bắn nhanh nhất có thể trước khi chim trời kịp chạy loạn. Giữa không trung chim trời đen đặc lấm chấm bay, gió mây không ngừng xoay chuyển, cung tiễn lao đi như gió, bất chấp mọi vật cản đường cắm phập vào chim trời khiến chúng rơi lả chả xuống đất hệt như lá rụng cuối thu. Số mũi tên của Tiểu Yến Tử cùng Cảnh Lăng, Tề Lôi bắn hạ đều ngang ngang nhau, hai người còn lại không thể nhắm trúng dù là một con, biết rằng không thể bắt kịp với tốc độ của ba người kia nhanh chóng bỏ cuộc. Tiểu Yến Tử vẫn nghiêm túc lấy thêm cung tiễn, nàng chỉ cần một con nữa sẽ nghiễm nhiên trở thành cung thủ hạ được nhiều chim trời nhất. Lúc Tiểu Yến Tử sắp sửa ngắm bắn. Một làn gió nhẹ đột nhiên thoảng qua, đưa theo một mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương thoang thoảng như dược liệu quấn lấy Tiểu Yến Tử, mùi hương kia vừa đến mũi, Tiểu Yến Tử bỗng nhiên thấy hai mắt hoa lên, tay đang giương cung đột ngột run rẩy không hiểu lý do. Mũi tên theo phản xạ bắn ra đi trật hướng, hững hờ bay giữa không trung rồi rơi xuống đất. Tiểu Yến Tử cảm thấy vạn vật xung quanh bỗng nhiên quay cuồng, tay chân run rẩy, mồ hôi thi nhau rơi xuống. Đến khi mùi hương kia bay đi mất, đầu óc nàng mới minh mẫn trở lại. Nàng mệt mỏi ngồi thụp xuống đất vuốt mồ hôi. Bóng bạch kim cùng bóng đỏ mặt sa sầm trên khán đài đứng phắt dậy, trừng mắt về phía lôi đài. Thoạt nhiên loạt biểu hiện vừa rồi đã chứng minh người trên lôi đài có vấn đề. “Cảnh Lăng, Tề Lôi, Triệu Phạm Hoa. Qua!!!” Xung quanh là tiếng bách tính hò reo tán thưởng. Tiểu Yến Tử thẫn thờ đi về phía khán đài tìm một chỗ ngồi. Sa Hỏa, Sa Thủy nhanh chóng chạy đến bên nàng, Sa Thủy hớn hở bắt đầu bài ca rắm thối: “Tiên sinh quả nhiên tài hoa hơn người, có thể hạ được nhiều chim trời như vậy, đúng là làm Thủy hết lòng ngưỡng mộ, ngay cả cấm vệ quân cũng không làm được. Nếu có được một ngày...Tiên sinh!!!” Tiểu Yến Tử không nói không rằng ngồi im như tượng, khuôn mặt đăm chiêu không cảm xúc, đôi môi khi thường đỏ hồng lại bợt bạt khó hiểu, chốc sau nàng vô hồn đứng dậy rời khỏi khán thành ồn ã, một mạch hướng tướng phủ mà đi. Sa Hỏa, Sa Thủy nhíu mày nhìn nhau, thoáng chừng biết được sắp có chuyện không lành xảy ra. Yến Tử vừa ra đến cửa đã bị một bóng đỏ chụp lại: “Tiểu Tử, ngươi có ổn không?” Hoắc Sinh lo lắng đưa tay sờ trán Tiểu Yến Tử, thấy nhiệt độ bình thường, lại đặt hai ngón tay lên mạch Yến Tử tính toán bắt mạch. Rất nhanh Yến Tử vội vàng thụt tay lại trưng ra bộ mặt tươi cười ôn hòa đáp: “Hoắc tướng quân, tại hạ rất khỏe, tại hạ còn có công chuyện trong người, cáo từ trước!” Nói rồi quay lưng bỏ đi, để lại bóng đỏ tuấn tú thẳng tắp đứng đó, môi mỏng run rẩy. Hai mắt vô hồn nhìn bóng Yến Tử đi khuất.Hạ Chí đứng bên kia đường ung dung đi tới đập tay lên vai Hoắc Sinh ôn nhu hỏi: “Hoắc tướng quân, Triệu tiên sinh chỉ chào từ biệt, sao ngài lại sững sờ như vậy?” Hoắc Sinh run rẩy đáp: “Tiểu Tử đã xảy ra chuyện gì đó, hắn đang muốn dấu ta!” “Làm sao ngài biết?” Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh trắng chợt, hai tay siết chặt. “Tiểu Tử... Chưa bao giờ cười với ta...” Giọng nói trầm thấp pha chút run rẩy. Hạ Chí thoáng sững sờ, hắn nhìn bóng người nhỏ nhắn cùng hai thị vệ thân cận đã biến mất cuối con đường. Thường ngày Triệu tiên sinh kia lúc nào cũng quạu cọ với Hoắc Sinh, còn thường xuyên cãi nhau, mặc dù giữa họ tình cảm rất tốt nhưng Triệu tiên sinh kia đối với Hoắc Sinh cách giao tiếp có chút khác người, rất yêu quý nhưng lại chưa từng ôn hòa với Hoắc Sinh, lúc nãy lại tươi cười niềm nở như vậy chắc chắn có chỗ không hợp lý. Biểu hiện khác thường này sớm đã bị Hoắc Sinh nhìn ra. Nếu đã làm ra bộ mặt đó hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Những chuyện sau đó đã cho thấy dự cảm của Hoắc Sinh là hoàn toàn chính xác. --- Tiểu Yến Tử về đến tướng phủ, một mạch hướng thẳng đến viện đại phu, phân phó cho Sa Hỏa, Sa Thủy đứng ngoài canh cửa, một mình nàng vào tìm Cố Vệ Bắc. Vừa nhìn thấy Tiểu Yến Tử đẩy cửa đi vào, Cố Vệ Bắc không dấu nổi ngạc nhiên hỏi: “Mẫn Mẫn, không phải muội đang thi đấu sao?” Tiểu Yến Tử gật đầu đáp: “Muội thi xong rồi!” “Xong rồi? Nhanh vậy sao?” Tiểu Yến Tử ngồi xuống cạnh bàn, hai mắt thả lỏng đưa tay ra trước mặt Cố Vệ Bắc nói: “Bắt mạch dùm muội!” Cố Vệ Bắc thoáng ngạc nhiên, bây giờ hắn mới để ý sắc mặt Yến Tử không tốt, sắc môi bợt bạt, hai mắt đỏ âu. Mồ hôi rịn xuống hai bên thái dương, bàn tay không ai chạm lại cơ hồ run rẩy. Hắn vội vàng đặt tay lên mạch Yến tử bắt đầu chẩn mạch. Cố Vệ Bắc càng bắt kĩ mạch, mặt hắn càng lúc càng tái nhợt. Dần dần đã như cắt không còn giọt máu, bàn tay run run, hai mắt trắng dã, cơ hồ miệng lưỡi khô khốc, trong lòng không dấu nổi đau đớn: “Mẫn Mẫn, muội....” Tiểu Yến Tử như đã lường trước được tình huống này, nàng cười nhẹ buông một câu: “Muội trúng độc! Đúng không?” “Muội biết?” Cố Vệ Bắc lại lần nữa kinh hãi. “Thân thể của muội, sao muội lại không biết” Tiểu Yến Tử đứng dậy, tự mình châm trà uống một ngụm vừa nói vừa cười, nụ cười không tinh nghịch vui vẻ như ngày thường mà có chút buồn bã: “Gần đây mỗi đêm muội đều không ngủ được, lại thường xuyên đau đầu hoa mắt, còn bị chảy máu mũi, thần trí càng lúc càng suy giảm, móng tay lại bị thẫm màu, hôm nay vừa ngửi thấy hương dược liệu đã không chịu nổi. Vì vậy muội đoán mình bị hạ độc” Cố Vệ Bắc không dấu nổi kinh ngạc. Triệu Mẫn mà hắn biết không phải nữ tử tinh tường y học, cũng chỉ là một tiểu thư thế gia đơn thuần, không có được tâm tư mẫn tiệp như bây giờ. Không lẽ mới chỉ ba năm không gặp. Triệu gia sụp đổ khiến Mẫn Mẫn đã biến thành con người khác nhanh như vậy sao? Tiểu Yến Tử nhìn biểu hiện Cố Vệ Bắc chỉ cười trừ. Trước đây nàng vẫn luôn muốn trở thành bác sĩ nên đã học rất nhiều. Chỉ tiếc đến lúc thi vì Tử Du gặp tai nạn nên nàng phải chăm sóc không kịp đi thi, số tiền học ở đó lại dồn vào chữa trị cho Tử Du, lúc đó Tiểu Yến Tử lại được tuyển thẳng vào học viện nghệ thuật nên nàng sớm đã gác lại ước mơ đó. Bởi nàng đam mê y học, nên những biểu hiện bất thường của thân thể sớm đã bị nàng phát giác. Bây giờ mới chắc chắn. “Vệ Bắc, muội là bị hạ độc gì?” Cố Vệ Bắc như sực tỉnh, vội trở lại dáng vẻ của Cố đại phu, khuôn mặt hắn thực sự bình tĩnh, chỉ có hai bên thái dương mồ hôi nhỏ giọt, bàn tay run run siết chặt: “Muội bị hạ Âm Quỳ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]