Đêm phủ trần gian, trăng thanh hạ phàm.
Trước cổng phủ đại tướng quân, có hai bóng người cao lớn đang lảo đảo bước vào. Hai vị kia một thân hắc y, tay cầm kiếm dài, mặt mũi đen thui lủi nhưng vẫn dễ dàng nhận ra:
Một người vẻ mặt cương nghị lạnh lùng, không cười ít nói, làm cho người khác có chút sợ hãi khó gần.
Vị còn lại vẻ mặt mười ngày hết tám ngày là cười đến mang tai, nét cười trong mắt lúc nào cũng sáng ngời, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy đều nhoẻn miệng cười đáp lại như bản năng.
Hai vị này nhìn cước bộ nhanh nhẹn vậy liền biết một thân công phu tuyệt đỉnh, vậy mà mất nửa ngày mới lết đến được Tam Thái viện, khiến cho đám vệ binh cùng binh lính mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc.
“Thủy thị vệ, ngươi làm sao vậy?”
Ôn gia đứng bên trong hậu hoa viên Tam Thái viện nhìn Sa Hỏa, Sa Thủy bộ dạng như mới bị xe lăn qua liền không khỏi tò mò nghi hoặc.
“Không, không sao...haha, nhiêu đây nhằm nhò gì. A” Sa Thủy đang khiên cưỡng trả lời, bỗng nhiên Sa Hỏa đập tay lên vai hắn khiến hắn nhịn không được A lên một tiếng rồi gào như xói tru: “Đau quá, tên kia, huynh nhẹ tay chút không được sao!!!”
Ôn gia xanh mặt vội lấy tay bịt miệng Sa Thủy lại: “Muốn sống không hả, đang là giờ nghỉ ngơi của Quốc Công, ai cho phép ngươi la lối ồn ào ở đây hả!”
Vừa nhắc đến hai chữ Quốc Công. Sa Hỏa, Sa Thủy liền tái mét mặt, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nao-phu-dai-tuong-quan/2217955/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.