Tiếng gió heo hút đâu đó vang vọng, nhạn rừng kêu tiếng thê lương.
Đã là giờ Tí nửa đêm.
Tiểu Yến Tử mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng, thân thể yếu ớt, ngay cả động tác mở mi cũng thực khó khăn.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, cả thân thể đẫm máu không được chữa trị nằm trên một sàn nhà gỗ mục. Xung quanh là màn đen tối như mực, chỉ có ánh nến le lói bên kia cửa sổ như vì sao duy nhất giữa bầu trời.
Cảnh vật yên tĩnh ảm đạm.
Nàng khó khăn thở từng hơi, cổ khô khốc, mồ hôi và máu dính lấy nhau khiến nàng không thể phân biệt. Bàn tay ôm lấy vết thương chỉ ngập ngụa trong máu. Cho đến khi hồi phục được thần trí, nàng mới đưa mắt tìm kiếm Chiêu Dương.
Quả nhiên nàng ta đứng ngay sau lưng nàng.
Tiểu Yến Tử dương mắt nhìn Chiêu Dương tay cầm ngọn nến, tay còn lại giữ một cây pháo nhỏ quen thuộc.
Không sai, là pháo hoa nàng tự tay làm ra. Nhưng nàng ta đã lấy nó khi nào, tại sao lại muốn sử dụng nó, rốt cuộc là đang làm gì?
Chiêu Dương mặc kệ xung quanh, chỉ chậm rãi đặt pháo hoa xuống châm ngòi.
Thanh pháo cháy lên tiếng lửa vài tiếng tí tách.
“Bùm”
Quả pháo bật lên bầu trời rồi nổ tung như một đóa hoa, lấp lánh sắc màu, sặc sỡ trên bầu trời đen kịt. Mùi thuốc phủ đầy trời, làn khói trắng theo gió cuốn về phương xa.
“Quả nhiên rất đẹp. Ngươi khá lắm Triệu Mẫn!” Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nao-phu-dai-tuong-quan/2217916/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.