Chương trước
Chương sau
Lưu Dĩ giật mình tỉnh giấc.

Đôi mắt thanh u nhìn chòng chọc lên nóc tủ y phục. Hạ nguyệt hờ hững rơi trên đó. Thái dương chầm chậm vương xuống một dòng mồ hôi lạnh.

Lúc nãy trong giấc mơ, nàng bỗng hóa thành mây khói rồi vụt tắt, sau đó hắn dù gắng gượng thế nào cũng không thể nhìn thấy nàng mà chỉ nhìn thấy huynh đệ tỷ muội, những kẻ đã từng chết dưới tay hắn đang gào thét nơi địa ngục. Rồi chính tại nơi đó. Tiên đế xuất hiện, vẫn là đôi mắt đầy khinh miệt đó, vẫn cái chỉ tay không chút thương yêu kia.

“Lưu Dĩ! Ngươi đừng mơ có được vương vị. Quả nhân sẽ không bao giờ cho ngươi!”

Lưu Dĩ khép hờ mắt, vẻ mặt lạnh lẽo không có chút sức sống.

Những ngày nàng ở bên, hắn đã quên mất giấc mơ mỗi đêm ám ảnh hắn, khiến hắn không thể nào ngon giấc. Quên mất là hắn đã tự tay giết chết huynh đệ, bức vua thoái vị. Hắn sống đến tận bây giờ, cũng chỉ là vì bảo vệ mạng sống của chính mình.

Cho đến khi nàng bước vào cuộc sống của hắn. Mọi thứ đã thay đổi. Nàng khiến hắn bình an, tĩnh tâm, vui vẻ mà hạnh phúc. Chỉ cần nàng ở trong tầm mắt, mọi thứ hắn đều không cần.

Nhưng bây giờ nàng đã hóa thành cát bụi. Ngay cả giấc mơ cũng không chịu xuất hiện nữa. Nàng đã hoàn toàn rời xa hắn, không chịu bên hắn.

Lưu Dĩ vẫn vậy, không còn chút cảm xúc nào. Hắn bước ra khỏi tủ, chậm rãi xải bước chân nặng nề đến trước bức bình phong đang treo một bức tranh dài.

Trên đó họa hình một nam nhân cao lớn, y phục bạch kim dài, thân thể cường tráng ngời ngời chính khí, mái tóc đen mượt phất phơ. Thượng Phương trên tay uy hùm như hổ. Chỉ có điều bức họa kia lại không vẽ mặt, nhưng ai cũng rõ trong tranh chính là Lưu Dĩ.

Đêm đó nàng đã họa hình hắn, nhưng lại không chịu vẽ mặt hắn lên. Sau đó hắn đã hỏi lý do, chỉ nhận được câu trả lời rằng:

“Khi nào thiếp nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của chàng mới có thể vẽ lên được.”

Lưu Dĩ đưa tay chạm vào nơi nét vẽ của nàng, hương kia ngự lại mà bóng nàng đã xa khuất, ngay cả trong giấc mơ cũng không chịu xuất hiện nữa rồi.

Nữ nhân bướng bỉnh của hắn. Đã xa tầm tay...

Khụ!

Lưu Dĩ ho khụ hai tiếng, một búng máu trào ra nơi khóe miệng, chậm rãi vương xuống hắc bào đen tuyền kia mà chính hắn không hề hay biết. Ngũ giác của hắn chỉ như hư vô. Đôi mắt trở nên mờ đục.

Khóe miệng vẫn chỉ gọi tên nàng...

----

Đây là đâu?

Đó là câu hỏi đầu tiên của Tiểu Yến Tử sau khi ngoi lên nước. Đưa mắt nhìn phong cảnh hữu tình xung quanh. Kia là ánh trăng bạc, tròn không thể tròn hơn ngày rằm, lại còn khóm hoa đủ sắc bên kia, cành liễu đưa mình đung đưa kia mới phong tình làm sao.

Chậc chậc, nơi nào mà vừa lạ vừa quen vậy nhỉ?Tiểu Yến Tử ngơ ngẩn một hồi vẫn mờ mịt. Nàng cảm giác đầu óc trống rỗng chưa kịp lưu thông. Tựa như cú sốc lớn vẫn chưa kịp hoàn hồn. Một cơn gió tạt ngang, khiến nàng rung mình một cái. Thôi cứ bò lên bờ cho đỡ lạnh cái đã.

Vạ vật một hồi mới lết được thân thể nặng trịch lên bờ, Yến Tử nằm phịch xuống đám cỏ xanh mướt mềm mại như ngọc, đưa mắt nhìn bầu trời một màu đen vây kín kia. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng của dòng chảy, tiếng của núi rừng xa xăm.

Trong đầu bỗng xẹt qua một tia ký ức. Tròng mắt nàng thu lại, miệng há hốc như nhét được mười cân dưa. Tựa hồ đã nhớ ra tất cả.

“Á a a. Không phải chứ? Không lẽ đây là thiên đường??? Hay là địa ngục??? Ta đã chết rồi sao???”

Tiểu Yến Tử thét lên đầy kinh hãi. Nàng vừa sực nhớ ra, nàng là nạn nhân của vụ nổ kinh hoàng từ thuốc nổ do nàng tự tay sáng chế, và kẻ đã châm ngòi nổ chính là Chiêu Dương đã hoàn toàn biến mất rồi kia. Lại đưa mắt nhìn xung quanh khác xa hoàn toàn với ngọn núi nơi nàng bị phát nổ.Không phải chứ, nàng không lẽ bị cú dội kia đánh bay rơi xuống sống. Mà không thể, quả thuốc nổ kia chỉ có thể tan xương, nằm ngay trọng tâm sao có thể toàn thây như vậy được.

Mà nếu không thể toàn thây, không lẽ nàng đã là...ma.

Yến Tử kinh hãi vùng người đứng phắt dậy cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy đôi chân nguyên vẹn vẫn đang mặc đôi giày màu đen thì mừng rỡ kêu lên:

“Còn chân! Còn chân!!!”Lại tự nhéo má mình. Đưa tay vả bôm bốp vào má rồi ôm má xoa xoa.

“Đau!!!Có đau!!!”

Lại đưa nắm đấm vung vẩy, chặt chém trong không khí tựa như bày quyền cước karate.

“Có bóng!!! A, chưa chết, ta chưa chết!!!”

Tiểu Yến Tử xem vậy mà trấn tĩnh hơn người, kiểm tra từ đầu tới chân không xót chỗ nào để xác thực rốt cuộc nàng là người hay là ma. Mừng húm hồi lâu, nàng lại sững người trợn mắt bất động. Lại đưa tay nắm vạt váy ngơ ngác.

“Áo cổ lọ, đầm maxi, giày oxford! Sao bộ đồ này lại quen như vậy? Chẳng phải là....bộ đồ nàng mặc lúc bị Tử Du đẩy xuống sông sao?”

Tiểu Yến Tử trợn mắt kinh hãi.

Không lẽ....

Nàng lập tức cởi phắt áo ra, cúi đầu kiểm tra trên xương quai xanh.

Biến mất rồi. Vết sẹo mà nàng đỡ cho Lưu Dĩ một mạng trên xương quai xanh đã biến mất. Không...không phải biến mất mà là chưa từng tồn tại. Vì đây là thân thể của nàng. Không phải của Triệu Mẫn, mà là thân thể của Tiểu Yến Tử nàng đã trôi dạt suốt bốn năm đây mà.

Nhưng rõ ràng lúc đó nàng đã bị nổ tung, sao lại không những không chết mà còn được trở về với thân thể thật sự. Thật thần kì, à mà nàng xuyên về đây đã đủ thần kì lắm rồi.

Mà hẵng khoan. Vậy đây rốt cuộc là thời đại nào? Là hiện đại hay cổ đại hay là...đừng nói với nàng sau khi được xuyên một lần nữa, xuyên thẳng về thể xác thật nàng bị đưa luôn về thời ăn lông ở lổ thời kì đồ đá có khủng long nhé. Kinh dị lắm.

Tiểu Yến Tử nghĩ nghĩ lại tự rùng mình chắp tay hướng mặt trăng như ánh đèn phát quang trên kia quỳ rạp xuống cầu khẩn.

“Quan thế âm bồ tát, phật tổ từ bi hỉ xả, chúa jesu, thánh ALa. Nam mô a di đà phật, Amen... nếu đã cho con sống lại, thì đừng bắt con quay về thời kì đồ đá, dừng nơi nào có Lưu Dĩ là được rồi. Làm ơn!!!”Yến Tử lại quay ngoắt nhìn cảnh vật xung quanh, mơ hồ nhìn thấy cảnh vật quen thuộc trong tầm mắt này hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

“A...đây là sông Lệ chảy dọc thành Tây An đây mà.” Ba một tiếng liền nhớ ra.

Chính nó, chính là nơi mà thân thể Triệu Mẫn được đưa lên, lúc đó nàng đã nhập vào Triệu Mẫn và cứ thế cho đến bây giờ. Thì ra thể xác của nàng luôn nằm ở nơi đây.

Nếu đây quả thực là Tây An, thân thể nàng lại trở về đúng nơi mà nàng được vớt lên. Vậy chỉ còn một thứ cần xác thực. Đây là năm nào? Từ lúc vụ việc xảy ra là đã bao ngày, hay nàng lại trôi ngược trở về trước. Phải hỏi cho ra nhẽ.

Nghĩ là làm, Tiểu Yến Tử nắm lấy vạt áo vò nát vắt thật khô, gập người lên xuống, khởi động tay chân rồi nhoáng một cái chạy vụt ra khỏi cánh rừng kia, thẳng xuống thành Tây An. Trong lòng chỉ mong một điều. Nơi nào cũng được, chỉ cần có Lưu Dĩ. Cho dù lúc này Lưu Dĩ chỉ là một đứa trẻ hay một ông già, nàng đều có thể chấp nhận.

Vụt qua khỏi nơi hoang vu kia, mang thân thể ướt nhẹp với y phục kì quái, Tiểu Yến Tử cuối cùng cũng gặp được một vị tiều phu đi ngang đang lên núi đốn củi. Mừng mừng rỡ rỡ, nàng vội chặn đường vị kia dò hỏi.

“Đại hán. Cho hỏi bây giờ là lúc nào?”

Vị tiều phu nhìn Yến Tử phục trang kì quặc, người ngợm luộm thuộm vội thụt lùi vài bước dè dặt đáp: “Sắp qua giờ Tí.”

“Không phải, ta không phải hỏi giờ. Mà là năm nào. Thiên tuế trên kia là ai?”

Vị tiều phu nheo mày khó chịu đáp: “Là Sở Tịnh Vương, Giám Quốc Công thiên tuế.”

Mắt tròn phát sáng, cả khuôn mặt rạng rỡ. Tiểu Yến Tử chụp lấy tay tiều phù hét lớn: “Là thật sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì?” Tiều phu thụt lùi vài bước, trông người này quỷ dị, lại nói năng kì lạ, không phải đạo tặc thì cũng là sơn tặc. Tuy vẻ mặt hiền lành nhưng giọng điệu kia rất giống một tên tặc cướp nào đó. Vị tiều phu vội vã tháo chạy tránh phiền phức.

Chỉ để lại Tiểu Yến Tử trơ trọi mỉm cười mãn nguyện.

Nếu thời gian không bị hoán đổi, thì cùng lắm từ lúc vụ nổ xảy ra chỉ qua một hai ngày, bây giờ chỉ cần kiếm đường trở về với Lưu Dĩ thôi.Nhưng mà nàng đang ướt nhẹp vậy, cần làm gì bây giờ đây.

A! Triệu gia trang chẳng phải ở cuối đường kia sao. Phải trở về nhà báo cho Triệu Phạm Hoa biết nàng còn sống đã chứ.

Thẳng tiến!!!

Tiểu Yến Tử hí hửng một đường thẳng tắp hướng phủ nhà mà đi.Nàng men theo con đường quen thuộc trong thành Tây An, khép nép lùi đi trong bóng tối, tránh ánh mắt của dân chúng nhìn nàng trong phục trang kỳ lạ mà chú ý.

Thoạt lắc mình vài cái, thân thủ nhanh nhẹn chớp mắt đã về đến đầu ngõ của Triệu gia trang. Chỉ là chưa đến cổng đã thấy một đám người lạ mặt ngồi la liệt trước cổng. Kẻ cầm hương người cầm giấy vàng châm lửa đốt.

Thoảng trong gió mùi hương khói nồng nặc, tro tàn từ giấy mã bay mù mịt đất trời, đâu đó vang lên tiếng sụt sùi khóc than.

Sao giống đưa đám vầy nè.

Tiểu Yến Tử rảo bước đi đến, ngồi xuống bên cạnh một đại thẩm đang cắm hương xuống cổng gia trang đóng chặt không chút ánh sáng dò hỏi:

”Đại thẩm sao lại thắp hương ở đây?”

Đại thẩm kia nheo mắt nhìn Yến Tử. Nhìn phục trang lạ mắt nhưng đôi mắt lại sáng ngời như sao, trong tâm thức toả ra ánh vị thiện lương không giả dối. Không suy nghĩ nhiều, vị đại thẩm từ tốn đáp.

”Hôm nay là Thất Đầu Vương Phi nương nương. Đây là gia trang của nàng. Chúng ta từ huyện khác đến đây thắp hương cho nàng!”

Thất Đầu?

Tiểu Yến Tử kinh hãi ngã ngồi ra đất.

Nàng chớp mắt về lại thân xác mà thời gian đã trôi qua bảy ngày rồi sao?

Vậy là ai cũng nghĩ nàng đã chết... vậy còn Lưu Dĩ. Chàng thì sao? Hôm đó nàng nhìn thấy hắn liều chết nhảy vào cứu nàng...

”Lưu...Quốc Công! Đại thẩm. Quốc Công thì sao?”

Đại thẩm nhìn Yến Tử gấp rút hỏi han. Vẻ mặt lại lo lắng đến trắng bệch cũng từ tốn đáp.

”Ta không rõ. Nhưng nghe nói không tốt lắm. Đến giờ người vẫn không tin nàng chết. Không chịu làm mai tánh cho nàng!”

Vẻ mặt Yến Tử càng trở nên khó coi hơn.

Lưu Dĩ là ai chứ, hắn là Quốc Công đại Sở. Cho dù hôm đó có bị thương cũng không được truyền ra ngoài tránh trừ phản tặc làm loạn. Nhưng ngay cả người dân thường cũng biết hắn không ổn. Vậy thì sự thật còn kinh khủng đến nhường nào...

Tiểu Yến Tử không nói một lời. Đứng phắt người dậy, mặc kệ đám người kia đang thắp hương vái lạy cho chính nàng.

Tự mình vòng ra phía sau gia trang, leo tường nhảy vào.

Tiểu Yến Tử gấp gấp vội vội đi thẳng vào gia trang tìm Triệu Phạm Hoa. Hôm nay là Thất Đầu, chắc chắn đại ca nàng có ở nhà.

Nhưng thật kì lạ. Cả một gia trang rộng lớn không một bóng người. Chỉ có màn đêm bủa vây. Tuy rằng được quét dọn sạch sẽ nhưng lại nhìn có vẻ xơ xác không sinh khí. Tựa hồ đã lâu không có người sinh sống.

Nàng nghi hoặc hồi lâu, đành vào phòng thay y phục rồi mò mẫm túi tiền tính toán nhảy hàng rào bỏ đi. Nhưng ngẫm ngẫm lại vẫn thấy không ổn.

Đoạn đường từ Tây An đến kinh thành mất hơn một ngày đường ngựa chạy miệt mài. Nàng tuy rằng cưỡi ngựa không tệ, nhưng không có lá gan mát gan mát số, nên chắc mẩm mất gần hai ngày mới đến được kinh thành. Mà nàng thân nữ tử, cưỡi ngựa chạy nhông nhông ngoài đường xem ra không ổn cho lắm.

Nghĩ một hồi, Tiểu Yến Tử lượn vèo vào phòng Triệu Phạm Hoa, chôm một ít y phục của hắn mặc vào.

Ừm, quả nhiên là có kinh nghiệm cải trang nam. Loáng một cái liền mặc xong, trở thành một tên tiểu tử dạo chơi kinh thành rồi. Tiểu Yến Tử gật gù hài lòng lại chuẩn bị tư trang xong xuôi tính toán rời đi.

Chỉ là lúc chuẩn bị chạy đi mướn ngựa, nghe thấy tiếng than khóc thê lương bên ngoài. Lại sực nhớ ra, Triệu Mẫn đã chết thay nàng. Bây giờ thân thể nàng ấy chỉ còn là bụi cát, nàng lại thay thế như vậy. Thật không biết là linh hồn Triệu Mẫn suốt bốn năm nay ở nơi đâu, có được siêu thoát hay chưa.

Tiểu Yến Tử ngẫm một hồi, lại lấy giấy vàng và hương ra, đến phòng của Triệu Mẫn châm lửa đốt. Miệng không ngừng lẩm nhẩm:

“Ta và nàng tuy hai mà một, nhưng kiếp này thân thể nàng vì ta mà hóa tro tàn. Ta nguyện thay nàng chăm sóc đại ca, trùng tu Triệu gia, không để đại ca phải chịu thiệt thòi, nguyện thay nàng gánh vác bổn phần. Mỗi năm đều sẽ đốt hương cho nàng. Nếu lại hóa kiếp người, hy vọng nàng sống lâu hơn, hạnh phúc hơn nhé. Ta và Lưu Dĩ sẽ luôn nhớ đến nàng.”

Lảm nhảm một hồi, Tiểu Yến Tử nhìn mặt trời đã ló rạng đông ngoài kia. Bên ngoài cổng phủ, tiếng người thưa dần rồi im bặt, thầm biết đã đến lúc lên đường.Nàng vái lạy ba lần, rồi chạy vụt ra cửa. Lắc mình vài cái đã biến mất cuối con đường.

Nàng không hề biết nơi gia trang rộng lớn, nơi phủ viện ánh lên màu cổ kính rêu phong, thoảng đưa trong hồn gió vọng lại tiếng ai mềm mại:

“Hạnh phúc nhé. Tiểu Yến Tử!”

Trên mái nhà Triệu gia trang, bóng trắng như giọt sương, hoa lệ mà kiều diễm, đôi má trắng ngần, khuôn mặt y hệt Tiểu Yến Tử đó, chỉ là đôi mắt buồn xa xăm nhìn bóng Yến Tử khuất sau cổng thành. Khóe môi nở một nụ cười.

Nơi mái hiên, ánh nắng rọi qua tán lá loang lổ đổ xuống, khẽ phất phơ đung đưa như thoảng mùi hương dịu dàng êm ái. Vẻ ấm áp mơ hồ hiện lên trong đôi mắt kia, rung động rời xa sự sống.

Một cơn gió phất lên, đám hoa phù dung xuống như mưa sa tung tóe, như nhảy múa. Bóng trắng từ từ, từ từ bay lên trời cao rồi tan thành tia nắng rọi xuống nhân gian.

Sinh tử có là gì, đâu có người để ý.

Một nụ cười lại hóa một kiếp người.

-----

Thế Ninh: Merry Christmas. Chúc cho độc giả của Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân một mùa giáng sinh vui vẻ, ấm áp. Thật hạnh phúc bên người mình yêu thương. Chap mới tặng độc giả nhân ngày đông nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.