Hôm nay tâmtrạng nó dường như trống rỗng, bạn bè hất hủi nó, khiến nó chán nản không muốnlê bước đến trường chút nào. Thay nhanh bộ đồng phục, búi tóc cao lên, khoácbalô, nó đi một mạch đến trường không ăn sáng và cũng chẳng thèm chào hỏi mẹ nómột tiếng. Ngay tại sân trường bỗng có một người vỗ vai khiến nó giật mình,nhưng ít ra vẫn có người quan tâm chào hỏi nó.
-Lâu rồikhông gặp bé_Phương Khánh khoát vai nó
-Ơ, anhKhánh, giờ em mới cảm thấy là đã lâu không gặp anh ạ_nó ngoan ngoãn
-Chà, em màtrả lời thế này chắc hôm nay mưa to đây_Khánh cười và khẽ nhăn mặt khi nhận đượccái nhéo má của nó
-Anh có việcbận nên xin nghĩ một tuần ấy mà_Khánh thành thật trả lời
-Thế anh cóbiết chuyện gì ở trường không ạ_nó cúi gầm mặt xuống nói lí nhí
-Anh biết chứ,nhưng Tình không phải là người như vậy, anh nói có phải không_Phương Khánh nháymắt với nó
-Cảm ơn anh ạ_tâmtrạng nó có vẻ vui hơn vì ít nhất cũng có người hiểu
------Lớp học-----
Mọi ngườilúc nào cũng nhìn chằm vào nó, thì thào gì đó, rồi lại khẽ nhìn nó khinh bỉ,còn hắn Minh Kiều và Phùng Hy đến nhìn chẳng thèm. Lan Hương thì đang vui sướngtột độ vì mọi người đã khinh rẽ nó và tảy chay nó, vẻ mặt Hương lúc này rất hãhê và ê chề :(
-Chào emgái, chào Tân Phàm, Mình Kiều và Phùng Hy_Lan Hương nói
-Chào!!_hắnvà hai đứa kia đáp trả cuồng nhiệt @@!
Nó thì cảmthấy buồn vô đối, bao nhiu năm vẻ vang vậy mà chỉ có một sự kiện thôi làm nóchán nản thế này. Nó chẳng biết làm gì ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nao-hoc-duong-s-i-n-e/770676/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.