Chương trước
Chương sau
Nhìn bà bà và đại tẩu rời đi, Chu Mạch không nóng lòng đi ra ngoài hỏi thăm gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy trước mắt hay nhất là chờ Triệu Trọng Sơn trở lại rồi thương nghị với hắn một chút.

Mặt trời còn chưa xuống núi, Triệu Trọng Sơn đã trở lại rồi, thấy Chu Mạch ngồi thẳng ở phía trước cửa sổ may y phục, hắn cau mày nói: "Trời tối may vá rất tổn thương mắt, ban ngày có nhiều thời gian, thiêu thùa may vá chung quy là gây tổn thương mắt, trong khoảng thời gian này vẫn là không nên làm, cùng lắm chúng ta đi cửa hàng thợ may ở trấn trên mua là được."

Chu Mạch cười buông y phục đang làm trong tay xuống, kêu hắn tới bên cạnh mình ngồi, nói hiện tại còn sớm, có một số việc muốn nói với hắn.

Mặt Triệu Trọng Sơn nghi hoặc đi tới ngồi xuống bên người Chu Mạch, hắn thật sự không nghĩ ra hôm nay có chuyện gì chọc giận nàng khiến nàng lao tâm. Mình về đến nhà trước tiên cất đồ mua ở trấn trên xong mới đi ra ngoài, Đông Nhi luôn luôn là đứa bé ngoan ngoãn, sáng nay mình còn cố ý dặn dò Đông Nhi, hiện nay Chu Mạch có thai, không thể quấy rầy nàng, Đông Nhi biết được trong bụng mẫu thân có đệ đệ của mình, vui mừng hỏi khi nào đệ đệ mới ra ngoài, còn nói muốn giúp đỡ làm một ít y phục cho đệ đệ mặc, đối với Triệu Trọng Sơn dặn dò là nói gì nghe nấy.

Chỉ là nhìn nét mặt Chu Mạch không giống như tức giận, nhưng rõ ràng là có tâm sự. Triệu Trọng Sơn hơi yên tâm một chút, trước tiên cất giỏ đồ may vá cùng nửa bộ đồ đã làm xong trong tay Chu Mạch, sau đó mới ngồi vào cái ghế bên người Chu Mạch, hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Vừa rồi mẹ và đại tẩu đã tới." Chu Mạch nói xong thì dừng lại một chút.

"Ta ra khỏi cửa Liễu gia đi Lão Viện, nói cho mẹ là nàng có tin mừng, hai người tới thăm nàng, dù sao kinh nghiệm sinh dưỡng của họ cũng nhiều hơn nàng, cũng có thể chỉ bảo thêm cho nàng một chút." Triệu Trọng Sơn không nghi ngờ gì, phỏng chừng nương và Lý thị tới đây cũng sẽ chỉ có những chuyện này thôi.

"Họ ngược lại nói ra một câu nghe nói ta có tin mừng, chỉ là thay chàng suy nghĩ một chuyện." Chu Mạch kể lại chuyện đó cho hắn.

"Thay ta suy nghĩ một chuyện, ta có chuyện để cho bọn họ quan tâm hay sao?" Triệu Trọng Sơn kỳ quái hỏi.

"Hiện nay ta có thân thể nha, trên giường dưới giường cũng không thể phục vụ chàng, cưới cho chàng người thiếp, mẹ nói chàng nhà lớn nghiệp lớn, chỉ một mình ta là không giúp được." Chu Mạch nói đến đây cũng muốn cười, nhưng mà vẫn nhịn hết sức, mặt làm bộ như nghiêm túc với Triệu Trọng Sơn.

"Nhà lớn nghiệp lớn?" Triệu Trọng Sơn nghe xong cười khổ một cái, "Mất công họ nghĩ ra được, ở đây có mấy gian phòng, còn nhà lớn nghiệp lớn, ngay cả nghiệp ta cũng chưa từng kinh doanh qua."

Hắn vốn chuẩn bị an ủi Chu Mạch mấy câu không để cho nàng phải bận tâm, bề ngoài rất chân thành, nhưng nhìn khóe miệng Chu Mạch lộ ra nụ cười cũng biết nàng căn bản không đem chuyện này để trong lòng, cũng liền cười, đứng lên nói: "Ta đi làm cơm tối, phòng bếp vài ngày không vào, muốn thu dọn sắp xếp lại một chút, chẻ nhiều củi hơn để nấu nước nóng cho nàng và Đông Nhi tắm."

Chu Mạch kéo tay của hắn, hỏi: "Xem ý tứ của nương và đại tẩu hôm nay, giống như đã định tốt là khuê nữ nhà ai, ta chỉ nói ta không đồng ý, để cho các nàng đi đến hỏi chàng." Vừa nói tay nhỏ bé còn không ngừng ngọa nguậy ở trong bàn tay ấm áp của hắn, hút lấy chút nhiệt độ.

Bị Chu Mạch dùng tay nhỏ bé chọc có chút nhột, Triệu Trọng Sơn vội vàng nắm chặt bàn tay có chút lạnh của nàng, nghĩ thầm không để cho nàng thiêu thùa may vá mới đúng, trời đang rất lạnh, tuy nói bây giờ thân thể của Chu Mạch rất tốt, chỉ là đề phòng việc chưa xảy ra, muốn nói nàng mấy câu đừng thiêu thùa may vá nữa, bỗng nhiên lại cảm giác nếu như vậy thì mình có chút dài dòng, nên chỉ đáp lời nàng.

"Ta nhất định sẽ không đồng ý, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, sau này lúc mẹ tới tìm ta ta tự có biện pháp. Hiện nay nàng chỉ an tâm dưỡng thân thể là được." Triệu Trọng Sơn nói.

Chu Mạch chính là chờ những lời này của hắn, sau khi nghe xong liền an lòng, để hắn đi chẻ củi, mình cũng thu thập một chút rồi đứng dậy vào phòng bếp dọn dẹp thức ăn.

Mặc dù Triệu Trọng Sơn nhất quyết phản đối nàng làm việc, nhưng Chu Mạch là người không chịu ngồi yên, nói với hắn: "Chàng xem mấy nàng dâu trong thôn, người nào không phải là bụng bự còn phải nâng lên để xuống đất làm việc hay sao, cũng chỉ có Triệu gia, vô luận là đại tẩu hay là đệ muội, còn có ta, mọi người đã hoài thai giống như bệnh nhà giàu, cũng phải dựa vào trên giường."

Thấy Triệu Trọng Sơn vẫn không tán thành, Chu Mạch chỉ có thể nói: "Ta đan mang thai, đi lại nhiều một chút, tương lai sinh đứa bé cũng tốt, hơn nữa hiện tại đứa bé trong bụng ta vẫn chỉ là hạt đậu thôi, ta không làm việc nhà nông là được. Chỉ rửa rau, nấu ăn, khâu vá sửa lại quần áo một chút, rửa sạch một cái là không có chuyện gì."

Triệu Trọng Sơn thấy nàng bảo đảm đi bảo đảm lại, còn khuyên nữa, không đồng ý nữa nàng liền muốn khóc, chỉ đành phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn yêu cầu nàng nhất định phải lượng sức mà làm, cảm thấy chỗ nào không thoải mái thì phải nói với mình.

Một nhà ba người vui vẻ ăn cơm tối, hai vợ chồng ngồi trên bàn một câu cũng không nhắc tới Tôn thị hoặc là Lý thị, chỉ nói việc an bài đứa bé sau khi sinh, đầu mùa xuân năm sau đoán chừng Triệu Trọng Sơn lại muốn bắt đầu làm mộc, còn Đông Nhi chăm sóc mẹ và đệ đệ sau này mỗi ngày buổi tối còn phải kể cho hắn chuyện xưa.

Buổi tối sau khi rửa mặt xong rồi lên giường, Chu Mạch chợt nhớ tới rồi nói cho Triệu Trọng Sơn: "Trọng Sơn, ta thấy rất kỳ quái, vì sao mẹ đột nhiên lại nói muốn cưới người thiếp cho chàng, mà không phải cho đại ca và tam đệ, ba nhà chúng ta nhìn từ bề ngoài điều kiện là không kém nhiều."

"Ta cũng thấy chuyện này rất kì lạ, chỉ là mặc kệ bọn họ nói thế nào, ta cũng sẽ không đồng ý, nàng không phải đồng ý, bọn họ còn cố gắng nhét nữ nhân vào nhà chúng ta hay sao? Chớ suy nghĩ quá nhiều, ngày mai vừa đúng ngày mồng tám tháng chạp, lúc đưa cháo mồng 8 tháng chạp cho Lão Viện mẹ sẽ gọi ta tới, đến lúc đó ta nói rõ với mẹ là được. Nàng sớm đi nghỉ ngơi mới phải." Hôm nay Triệu Trọng Sơn không dám ngủ cùng một chăn với Chu Mạch, vừa mới thừa dịp lúc Chu Mạch tắm ủ chăn cho ấm, thấy nàng vào nhà liền vội vàng để cho nàng chui vào.

Nằm xong Chu Mạch đưa tay dò xét chỗ Triệu Trọng Sơn nằm, so với chỗ ấm áp nàng nằm, bên kia vẫn lạnh lẽo. Chu Mạch cười xấu xa một chút, lôi Triệu Trọng Sơn vào chăn của mình.

"Tiểu Mạch, việc này. . . . . . , đại phu nói rồi, ba tháng đầu không thể. . . . . . Không thể sinh hoạt vợ chồng." Triệu Trọng Sơn nghiêm túc nói, bốn chữ sinh hoạt vợ chồng nhỏ bé yếu ớt, nhờ ánh hoàng hôn đều có thể nhìn được phía sau lỗ tai hắn đều đỏ.

Chu Mạch nhịn cười không được: "Ai nói ngủ cùng nhau thì nhất định phải sinh hoạt vợ chồng?" Nàng nói câu này lẽ thẳng khí hùng.

Khẽ thở dài một hơi, Triệu Trọng Sơn đành phải theo đáy lòng kêu gọi trằn trọc vào chăn của nàng, chỉ đem một tay vòng quanh bả vai Chu Mạch, cái tay còn lại đàng hoàng đặt ở bên người mình, không dám lộn xộn.

Chu Mạch thấy thế trong lòng cười trộm, nhưng cũng không đi trêu chọc hắn, biết bây giờ thân thể mình không thể chịu đựng được việc nam nữ, chỉ là nàng thật sự tham luyến lồng ngực nam nhân này.

Vốn định nói cho hắn biết cảm thấy việc này sau lưng tuyệt đối có tiểu nhân giở trò, nhưng Chu Mạch nhớ tới cho dù nói với hắn, hắn sẽ không để ở trong lòng, hơn nữa chính mình cũng phát hiện không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ đành phải cùng Triệu Trọng Sơn tán gẫu một lát, hỏi hắn một ít chuyện trong quân doanh, nhưng Triệu Trọng Sơn lại không muốn nói, đều là một đôi lời qua loa.

Chỉ là, câu hỏi của nàng ngược lại gợi lên hứng thú của Triệu Trọng Sơn, liền hỏi chuyện lúc trước của nàng.

Đã sớm nghĩ tới trả lời cái vấn đề này thế nào, Chu Mạch không chuẩn bị nói thực cho hắn biết, mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt mấy trăm năm sau, như vậy có thể thật sẽ dọa Triệu Trọng Sơn. Còn không bằng chỉ nói không thế nào nhớ chuyện lúc trước, chỉ nhớ đi học viết chữ, tự mình học nấu ăn.

"Còn có cái tính bướng bỉnh này." Triệu Trọng Sơn nghe nàng nói không nhịn được mỉm cười nói thêm một câu.

Chu Mạch nghe rồi cười, chỉ nói có thể cái này cũng là trời sanh, lại nói với hắn chuyện vụn vặt của Triệu gia liền ngủ thiếp đi.

Thấy nàng ngủ say, thừa dịp phía dưới cái đó còn chưa đứng lên, Triệu Trọng Sơn mới yên lặng thận trọng trở về chăn của mình.

Đến tết mồng tám tháng chạp, gia gia muốn buổi trưa làm cháo mồng 8 tháng chạp, hơn nữa đưa cho các trưởng bối mỗi nhà một chén. Cho nên mới vừa ăn xong điểm tâm, Triệu Trọng Sơn liền vội vàng đào các loại lương thực, bởi vì nhà bọn họ muốn đưa tương đối nhiều, các thúc thúc bá bá cộng thêm đường huynh, tính được có gần 20 nhà, mỗi nhà một chén to, có thể phải nấu đầy một nồi.

Chu Mạch thừa dịp hắn đang bận việc trong phòng bếp, đi một chuyến đến nhà Tiểu Lý thị, lúc trước nghe nói nàng thiếu kim chỉ, một mình đi một chuyến tới trấn trên mua không đáng giá, mấy ngày ở trấn trên thuận tiện nên đã giúp nàng mua.

Đến nhà Tiểu Lý thị, Triệu Tần Chính ở trong sân chẻ củi, thấy nàng tới chỉ cười cười chào hỏi, liền quay đầu kêu Tiểu Lý thị ra ngoài.

Tiểu Lý thị ra khỏi cửa phòng vừa nhìn là Chu Mạch, vội vàng tiến lên kéo nàng vào phòng ngồi ở trên giường gạch, rót lại cho nàng chén nước nóng.

"Hôm qua nghe nói ngươi có tin mừng, còn chưa kịp đi xem ngươi thì ngươi ngược lại tới trước rồi. Hai chúng ta chừng mấy ngày chưa gặp mặt rồi, ngươi về nhà mẹ đẻ cũng không nói cho ta biết một tiếng, làm hại ta chạy tới nhà ngươi mấy lần." Tiểu Lý thị giận trách.

"Chị dâu, là lỗi của ta, bây giờ không phải đến bồi lễ với tẩu hay sao." Chu Mạch cười nói, đưa kim tuyến cho nàng.

"Đúng là cái ta cần, vá áo khoác cho đại ca ngươi, thiếu đúng màu này, ngươi đưa đến thật đúng lúc." Tiểu Lý thị cũng không thật giận nàng, thấy đúng loại mình cần, hướng khuôn mặt tươi cười về phía Chu Mạch, nàng cũng cười nói.

"Kể từ khi ngươi dạy cho người Hồ gia một trận, cũng không gặp ngươi, ngươi có biết hiện tại trong thôn lời đồn đãi về ngươi cũng bay đầy trời." Tiểu Lý thị cất chỉ đi, ngồi xuống nói với Chu Mạch.

"Cái này ta lại thật không biết, hôm qua buổi chiều mới trở về, nói nghe một chút, tất cả mọi người nói ta thế nào?" Chu Mạch tò mò hỏi.

"Cái gì cũng nói, có nói ngươi thần dũng, một người thế nhưng có thể đánh cả nhà Hồ gia; có người nói ngươi cay cú, lo lắng Trọng Sơn có nàng dâu này là ngươi ngày tháng sau sẽ không dễ chịu lắm; còn có nói ngươi bị ma nhập, nếu không không thể nào lợi hại như vậy; điều kỳ quái nhất, mặc dù hôm đó nhìn qua chuyện đã giải quyết, nhưng người Hồ gia còn chưa từ bỏ ý định, ngươi đả thương người Hồ gia, Hồ gia ở sau lưng còn không biết nghĩ ra chiêu gì tổn hại, ngươi nghĩ xem, chiêu hạ độc trong rượu rất hạ lưu cũng có thể nghĩ ra được, ngươi sau này vẫn phải cẩn thận một chút." Tiểu Lý thị nhắc nhở nàng, nói đến chỗ này cũng nhăn mày lại.

"Mồm ở trên người người khác, ta không xen vào, ta làm nàng dâu của Trọng Sơn là tốt rồi. Về phần người Hồ gia, ta cũng không sợ bọn họ, lần này không đem bọn họ đưa đến quan phủ đã mở một mặt lưới, nếu như có lần sau nữa, Trọng Sơn nói nhất định sẽ báo quan." Chu Mạch không muốn Tiểu Lý thị lo lắng cho mình, liền an ủi nàng.

"Nói thì nói như thế, thế nhưng không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, các ngươi sau này vẫn cần chú ý một chút là được." Tiểu Lý thị nhỏ giọng nói.

"Biết, chị dâu. Tẩu yêu thương ta như vậy, mấy ngày nay ta không ở nhà, có thể có nghe nói bà bà tẩu và nhị thẩm nói gì về ta không?" Chu Mạch lấn người tiến lên, ôm cánh tay Tiểu Lý thị hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.