Chương trước
Chương sau
Tuy nói thế nhưng ChuMạch vẫn nhận lấy tiền Trần thị đưa, còn không quên dặn dò Trần thị nhất định phải nhận tiền Triệu Trọng Sơn đưa cho bà.

Trần thị nghexong nhịn không được lầm bầm: "Tới bây giờ thì nương cũng đã tích gópđược tám lượng bạc, chờ thu hoạch vụ thu xong sẽ mời thợ đến sửa lại nhà này một chút, cũng tiện cho việc tìm mối mai cho đệ đệ của con cũng đãđủ. Nương cầm nhiều bạc như vậy để làm gì."

"Nương, tiền nhiềumột chút cũng không hại gì, hơn nữa sau khi sửa nhà, mai mối quà cáp cho hôn lễ cũng cần dùng tiền, hiện giờ tiền sính lễ trong thôn chúng taphải tốn đến ba bốn lượng bạc. Cho nên khi huynh ấy đưa tiền nương nhấtđịnh phải nhận. Vả lại tiền bán mầm đậu cao lắm thì hàng tháng cũng chỉkiếm được một hai lượng bạc, trừ đi tiền mua đậu thì còn lại cũng khôngđược bao nhiêu. Tiền này nương dùng khi có việc cần cũng tiện. Với lạihuynh ấy cũng cho bà bà của con như thế."

Vừa nghe Triệu Trọng Sơn cũng cho Tôn Thị hai mươi lượng bạc, Trần thị yên tâm, đồng ý với Chu Mạch nhất định sẽ lấy.

Sau đó bà lại nói vài câu: "Nói đến chuyện mầm đậu thì nương mới nhớ, nhàlão Vương ở đầu thôn tây cũng đã bắt đầu mua đậu làm đấy, cộng thêm nhàchồng của cô em chồng con nghe nói cũng chuẩn bị làm luôn, dù sao nhàbọn họ bán đậu hủ, cho nên làm mầm đậu cũng tiện. Nương đoán chắc là bọn họ nhìn trộm phương pháp của chúng ta, con có dạy cho cô em chồng củacon không đó?"

Chu Mạch lắc đầu nói không có, nhưng nàng biết rõnhà của nàng không có khả năng sẽ độc chiếm được lâu dài, dù sao cáchlàm mầm đậu cũng không phải là kỹ thuật cao siêu gì, hơn nữa nhà mẹ đẻcủa nàng hai bức tường chắn gió cũng không có, ai để ý một chút là họcđược thôi.

Bất quá trước mắt trong đầu nàng tạm thời cũng chưanghĩ ra được cách kiềm tiền nào tốt hơn, hơn nữa hiện tại trượng phu đãtrở về, về sau nàng làm chuyện gì cũng đều vướng víu tay chân. Nhưng chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, Chu Mạch tin sẽ có biện pháp, nàngchỉ có thể an ủi Trần thị không cần cấp, trước mắt mỗi ngày bán vài cânmầm đậu thôi, mỗi cân bán một văn tiền, cũng tùy theo tình hình mà ragiá để bán.

Đang lúc Chu Mạch chuẩn bị mở miệng hỏi hai mẫu ngôtrong nhà thế nào thì thấy Triệu Trọng Sơn cùng Chu Bình từ trong phòngđi ra, chắc hai người vừa rồi nói chuyện tương đối hợp ý hay sao mà vẻmặt cả hai đều rất vui vẻ.

"Đúng rồi, nương, hai mẫu ngô nhà nương thu hoạch chưa?" Triệu Trọng Sơn hỏi Trần thị.

"Còn chưa, vốn chuẩn bị hôm nay đi, nhưng nghe nói con đã trở về, biết hômnay các con thế nào cũng tới cho nên ngồi ở nhà chờ. Ai biết các con giờ này mới đến, cũng không dùng cơm trưa với nương nữa." Trần thị tuy còntrách việc bọn họ tới chậm, nhưng trong lời nói từng chữ đều lộ ra đốivới chuyện con rể trở về rất vui vẻ.

"Như vậy à, nếu vậy thì ngày mai con cùng Tiểu Mạch sẽ đến bẻ ngô cho nương, cũng sẽ đem Đông Nhitheo luôn, chúng con cũng dùng cơm trưa ở đây luôn. Chúng ta bốn ngườilàm tới hoàng hôn, chắc là có thể thu hoạch xong." Triệu Trọng Sơn cùngTrần thị bàn bạc.

"Không cần, hai đứa còn hai mẫu ngô đang chờthu hoạch đấy, trước kia Tiểu Mạch ở nhà cũng chưa từng làm ruộng, tuysau khi gả đến nhà con cũng có đôi lần ra ruộng, nhưng như thế nó cũngkhông thể làm được đâu." Trần thị không chịu được cảnh khuê nữ nhà mìnhchui tới chui lui trong ruộng ngô, hơn nửa năm nay con gái của bà thậtvất vả mới dưỡng được sắc mặt tốt như thế này, thân thể cũng không khôcứng gầy còm như trước kia nữa, hiện giờ bà lại nhìn thấy con rể củamình càng ngày càng có phong độ, cũng càng ngày càng tuấn tú. Bà sợ lỡnhư ngày nào đó Triệu Trọng Sơn ghét bỏ con gái bà, lại tìm cớ bỏ vợhoặc lại cưới thêm cô vợ nào thì sao, như thế thì sẽ mất nhiều hơn được. Cho nên hiện tại yêu cầu mà bà cần ở Chu Mạch là chăm sóc bản thân chotốt, mau chóng sinh con.

Triệu Trọng Sơn nở nụ cười: "Nương, concũng không cần Tiểu Mạch xuống ruộng làm gì, nàng đến nấu cơm đưa nướccho chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian, như thế cũng có thể sẽ nhanhhơn đấy. Nương yên tâm, sau này có con ở đây, việc ruộng đất nhà mìnhcon cũng sẽ không để nàng nhúng tay vào đâu ạ."

Từ lúc Chu Mạchgặp được Triệu Trọng Sơn tới nay lần đầu tiên mới nhìn thấy hắn cười,phát hiện hắn cười rộ lên lại rất đẹp, khóe miệng cong lên, có thể nhìnthấy răng trắng như ẩn như hiện. Nàng rất khó tưởng tượng được một namnhân có tính cách mạnh mẽ như vậy lại có thể cười hàm súc như thế, hơnnữa có thể nhìn ra hắn là thật lòng cười, vì thế nàng chỉ mãi lo nhìnchăm chú vào dung nhan tuấn tú kia mà ngây người một chút, bị ánh mắtTriệu Trọng Sơn nhìn qua, nàng vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

"Tiểu Mạch làm việc nhà rất giỏi đó, trước khi các con ở riêng, cơm nướctrong nhà con đều là do nó nấu đấy, quần áo cũng do nó giặt. Còn dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng ngăn nắp." Trần thị chợt cảm thấy những lời của bà vừa rồi giống như đem Chu Mạch nói thành một nàng dâu lười biếng, liềnnhanh chóng thay đổi hướng gió, bắt đầu khen con gái của bà tài giỏi,siêng năng cỡ nào.

Chu Mạch cảm thấy lão nương của nàng thật sựrất hài hước, theo lời của bà thì nàng không rõ cuối cùng là nàng cótính nết gì nữa, nàng thấy nàng siêng năng hay lười biếng chỉ trông chờvào lời nói của nương nàng mà thôi.

Triệu Trọng Sơn nghe xong cũng chỉ mỉm cười, gật đầu nói đúng, bày tỏ đối với nhận xét của bà hắn thật đồng ý.

Bởi vì bọn họ không có dự định ở nhà Trần thị ăn cơm, cho nên nói chuyệnvới nhau một lát liền chuẩn bị ra về, trước khi rời đi Triệu Trọng Sơnđem bạc đưa cho Trần thị, nói là hiếu kính với bà, bởi vì có lời dặn dòcủa Chu Mạch, Trần thị liền giả vờ từ chối một chút sau đó mới nhận, bàcòn cố giữ bọn họ ở lại ăn cơm, còn trách bọn họ sao không đem Đông Nhiđến theo.

Ra khỏi Chu gia, bọn họ sánh bước cùng nhau men theocon đường nhỏ quanh co đi về, Triệu Trọng Sơn đang đi bỗng ngừng lại,Chu Mạch thấy thế cũng dừng lại, dùng ánh mắt hỏi hắn sao lại không đi.Chỉ nghe hắn nói một câu: "Tiểu Mạch, vất vả cho nàng!" Nói xong hắnkhông nhìn Chu Mạch lại tiếp tục bước đi.

"Ách..." Chu Mạch vừađịnh trả lời không có gì, đều là chủ nhân thân thể này ăn khổ chứ đâuphải nàng, nàng sau khi đến đây cũng thật là đâu có chịu vất vả gì.Nhưng khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch cảmthấy nàng không cần thiết phải trả lời, cho nên nàng cũng chỉ có thể tỏra không có gì liền cất bước đi theo sau hắn mà thôi.

Lúc sắp vềđến nhà, Triệu Trọng Sơn lại đột nhiên mở miệng, bất quá lần này là vừađi vừa nói: "Sáng ngày mai chúng ta cưỡi ngựa đi, ngày hôm qua nó đã mệt nhọc cả ngày, buổi sáng ta có đi xem thấy nó có chút nước dãi, cho nênmới đi bộ."

"À, được." Chu Mạch đáp, nàng có thể tự hiểu làtrượng phu này của nàng đã bắt đầu săn sóc cho nàng rồi không, đươngnhiên nếu hắn nói hôm nay vất vả nàng, khi về nhà ta sẽ nấu cơm hay gìđó thì nàng sẽ càng vui vẻ hơn. Kỳ thực Chu Mạch đi bộ thật sự là khôngbiết mệt, chủ yếu là thân thể này trong khoảng thời gian qua đã đượcchăm sóc tốt, hơn nữa nàng đã được luyện qua.

Về tới nhà thì mặttrời đã xuống núi. Đông Nhi đã đem ghế ra sân ngồi ngóng cổ chờ cha mẹ,Chu Mạch vội vàng rửa tay chuẩn bị làm cơm chiều, Đông Nhi liền chuẩn bị đi vào nhóm lửa, bởi vì lúc trước đa phần vào giờ nấu cơm chiều hai mẹcon sẽ phân công cho nhau như thế.

Bởi vì mỗi khi đến giờ nấucơm, mấy đứa trẻ trong thôn có thể làm được việc gì đó đều phải về nhàgiúp đỡ như ôm củi đốt đèn, cho nên vào giờ này cũng rất ít có bạn đểchơi, cho nên cho dù có những đứa nhỏ không cần làm việc gì cũng đềuphải trở về nhà, cũng có mấy đứa bé trai tinh nghich sẽ họp lại với nhau đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh thôn giả làm ếch, hoặc là đi đào dế, tuynhiên trước khi trời tối bọn chúng đều phải về nhà.

Triệu TrọngSơn cúi đầu thì thầm với Đông Nhi vài câu, Đông Nhi liền vui vẻ đi rasân nhảy đếm ô, còn hắn lại ngồi xuống nhóm lửa. Chu Mạch cũng khôngbiết bọn họ thầm thì cái gì, nàng cũng không mở miệng nói chuyện, namnhân này lại đau lòng cho con gái chỉ mới gặp mặt lần đầu, ngày hôm quaTriệu Trọng Sơn gặp lại nhiều người thân tuy rất xúc động nhưng hắn chỉmỉm cười, chỉ có lúc nhìn thấy Đông Nhi trong mắt lại cố nén nước mắt.

Nàng bắt đầu suy xét, vì sao hắn là nam nhân ở cổ đại, lại không có biểuhiện sự khinh thường đối với nữ nhi ra ngoài, đây là lần đầu tiên từ lúc nàng đến thời đại này mới gặp được một nam nhân đối với con gái lại tốt như hắn. Cẩn thận nghĩ lại chỉ có thể có một khả năng, đó là do hắn ởtrên chiến trường đã nhìn thấy nhiều cảnh sống chết, biết người thân rất quan trọng, mà bà bà thì thật rõ ràng là thiên vị con trai trưởng cùngcon trai út, nàng còn nghe người ta nói, nói Triệu Trọng Sơn lớn lên rất tuấn tú, không giống con của nhà bọn họ, hồi nhỏ họ đã mời thầy bói đến đoán mạng, nói mạng của Triệu Trọng Sơn quá lớn có thể sẽ khắc chếtngười thân.

Cho nên Tôn Thị đối với đứa con thứ hai này khôngquan tâm, còn khắp nơi đề phòng hắn, đêm qua lúc ăn cơm chị dâu nhà tamthúc Tưởng thị còn thì thầm nói với nàng, nói đây là lần đầu tiên trongmười năm qua bà thấy Tôn Thị cùng con thứ hai nói nhiều như vậy, lúctrước bà rất ít thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, hai vợ chồngTriệu Đại Ngưu đối với đứa con trai này cũng là hoàn toàn nuôi thả, locơm lo chỗ ở là tốt lắm rồi. Bất quá dù sao cũng là máu mủ tình thâm,nhìn thấy Triệu Trọng Sơn trở về, kỳ thực trong lòng bọn họ chắc là cũng thật vui vẻ đi.

Mặc kệ thế nào, thấy Triệu Trọng Sơn thương congái như vậy, có phải nàng sẽ không cần phải sinh con trai cho hắn haykhông, hoặc là cho dù có sinh thêm đứa con gái nữa cũng sẽ không có việc gì.

Lắc lắc đầu, Chu Mạch cảm thấy lúc này mà nghĩ đến chuyện đó thì còn quá sớm, xác định trượng phu này không là phải ác nhân, nhiềunhất có chút gia trưởng, tự cho là đúng mà thôi. Chuyện này cũng khôngsao, sau này từ từ cải tạo hắn cũng không muộn.

Nhìn thấy ChuMạch đang thái thức ăn mà lại không tập trung, Triệu Trọng Sơn nhịnkhông được nhắc nhở nàng: "Tiểu Mạch, cẩn thận cắt trúng tay."

Hắn không nói thì thôi, hắn vừa nói xong Chu Mạch liền cắt trúng ngón trỏtay trái, máu liền chảy ra, nàng bất giác kêu một tiếng, Triệu Trọng Sơn sớm đã nhìn thấy, liền đứng dậy bước nhanh tới bên người nàng, nhanhchóng cầm ngón tay của nàng đưa vào miệng liếm vết thương.

ChuMạch bỗng giật mình, nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt mà sợhãi, không biết làm sao mà mọi chuyện lại tiến triển đến mức này rồi, rõ ràng vừa rồi hai người còn cách xa nhau mấy thước, một người nhóm lửamột người thái rau, đầu óc nàng còn đang mơ màng, sao mà chỉ trong chốclát mơ màng ấy, hắn đã đi đến liếm ngón tay của nàng rồi.

Ngóntay nằm trong miệng Trọng Sơn truyền đến cảm giác tê dại giống như điệngiật làm nàng vội vàng muốn rút tay về nhưng Trọng Sơn lại nắm chặtkhông buông, tựa như một thế kỷ trôi qua, hắn mới buông tay nàng ra, cẩn thận xem vết thương một chút mới nói: "Không có chuyện gì, băng bó mộtchút sẽ không sao."

Không nghe thấy Chu Mạch trả lời, hắn ngẩngđầu nhìn Chu Mạch, bị vẻ mặt của Chu Mạch nhắc nhở, bản thân hắn vừa rồi đã làm ra hành động xấu hổ như thế nào.

Bước xa nàng một chút,mặt Triệu Trọng Sơn thế nhưng lại đỏ, tuy sắc trời không còn sớm, tuytrong phòng bếp không có ánh đèn, tuy màu da hắn đen, nhưng Chu Mạch cóthể khẳng định nàng thấy được mặt Triệu Trọng Sơn đỏ lên.

"Cáikia... Lúc trước làm cung tiễn thường xuyên cắt vào tay, đều cầm máutheo cách này, rất đơn giản cũng rất nhanh." Triệu Trọng Sơn mặt đỏ mộtlát mới nhớ tới giải thích, vẻ mặt không được tự nhiên xoay mặt đi không dám nhìn Chu Mạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.