Tôn Thị nghe được Líthị nói như vậy, mặt lập tức kéo dài ra. Cũng may đây là đóng cửa mà nói chuyện với nhau, bằng không người khác đều cho rằng bà là người mẹchồng đối đãi với con dâu khắc nghiệt cỡ nào.
"Vợ lão đại, conkhông thể nói như vậy. Ta vì sao không cho các ngươi tiền? Nếu ta khôngcho chồng các ngươi tiền chúng nó còn sống được không, chúng nó là đạinam nhân bình thường ở nhà không phải đều nghe theo lời các ngươi sao,nếu ta không cho chúng nó một chút tiền, chúng nó còn mặt mũi đi rangoài đường gặp người ta sao? Lại nói, đưa tiền cho chúng nó không phảicuối cùng đều nằm ở trong túi của các ngươi hay sao." Tôn Thị càng nóicàng tức giận, nghĩ đến bản thân bà ở trong thôn tung hoành một thời,sao có thể sinh ra một đám con hèn nhát thế chứ.
Nghe bà bà nóinhư vậy, Lí thị cùng Hứa thị lập tức nín thinh. Mấy năm nay mỗi lầntrong nhà chỉ cần có khoản thu, tỷ như thời điểm bán ngô hay tiểu mạch,Tôn Thị đều cho con trai mỗi đứa một số tiền.
Thấy không có nàngdâu nào hé răng, Tôn Thị hạ thấp giọng một chút, nhưng vẫn là không nhịn được cơn tức: "Các ngươi thấy đó, lo liệu nhà cửa thì lấy đâu ra mà còn nhiều tiền, năm nay chúng ta đã xây hai gian nhà, tốn mười mấy lượngbạc. Hai gian nhà kia còn không phải là xây cho lão đại cùng lão nhị hay sao."
Lí thị thấy bà bà nổi bão, trong lòng có chút sợ, dù saonàng đã sợ nhiều năm như vậy. Nàng liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nam-tu-tieu-nang-dau/2893016/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.