Nghe động tĩnh bên ngoài Bùi Phong cũng thắc mắc mà bước ra ngoài vừa hay được nghe câu “Ma quỷ cái quần què” từ miệng của Phạm Kha, cậu đứng đó dường như không thể tin vào tai mình nữa rồi:
“Anh… Anh vừa nói cái gì vậy?”
Nghe Bùi Phong hỏi hai người kia liền quay đầu lại nhìn, hai thanh niên nhìn cậu với đôi mắt to tròn, cảnh ngại ngùng này kéo dài hơn một phút thì Bùi Phong bật cười: “Ha ha ha ha…”
Phạm Kha với Đình Tư nhìn cậu cười vui vẻ như thế cũng cười theo, ba người cười một hồi lâu rồi mới đi vào nhà, khi đã vào trong cậu liền nằm xuống ghế sofa lười biếng chẳng muốn làm gì nữa, từ trong nhà một giọng nói khác bất ngờ vang lên khiến ba người đang ở phòng khách cũng phải giật mình:
“Về mà không báo một tin gì hết vậy Tiểu Phong? Em định không gặp mặt anh đến chết luôn sao?”- Giọng nói đó không ai khác là của Thẩm Bình, anh ta đã tìm cậu suốt khoảng thời gian cậu rời đi, đến nỗi bây giờ anh ta còn không hề ngần ngại điều tra luôn cả Phạm Kha và Đình Tư hai kẻ cuối cùng được gặp cậu, nhìn Thẩm Bình bước từ căn phòng ngủ mà hắn đã kì công chuẩn bị cho cậu, Phạm Kha điên tiết lên:
“Cái tên chết tiệt này! Sao mày dám bước chân vào căn phòng đó hả!? Mày…ưm”- Bùi Phong nhanh chóng bịch miệng Phạm Kha lại, cậu vừa nhìn thấy trên tay anh ta là một cây bút ghi âm, Thẩm Bình dường như cũng biết cậu hiểu lầm nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-my-nhan-la-nam-cai-trang-/3438030/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.