“Tiểu Phong… Cứu chị, chị đau quá tiểu Phong ơi… Em đang ở đâu? Tiểu Phong…”- Bùi Phong đưa tay ra trước mặt cậu muốn bắt lấy bàn tay của chị gái mình nhưng bàn tay cậu lại xuyên qua tay Bùi Hoa. Bóng tối bao trùm không gian xung quanh cậu thứ duy nhất cậu có thể nhìn thấy là nửa gương mặt của chị gái và một bàn tay đang đưa về phía mình.
Bùi Phong cố gắng vươn tay muốn nắm lấy nhưng chân cậu lại bị thứ gì đó ghì chặt không thể nhúc nhích. Âm thanh như đứt quãng của Bùi Hoa lại lần nữa vang lên: “Tiểu Phong… Cứu… chị”
“Chị Ở đâu? Chị ơi… Chị ơi, chị đang ở đâu? Chị ơi, chị… Hức… Chị… hức”- Từng tiếng nấc ngẹn ngào của Bùi Phong như lấy đi tất cả vẻ bề ngoài mạnh mẽ mà cậu hay bài ra trước mặt những người khác, cậu quơ tay loạn xạ cầu mong nắm được bàn tay của Bùi Hoa ngày một xa tầm với kia: “Chị ơi… Hức… Em ở đây này… em sợ lắm chị ơi… huhuhuh. Chị ơi. Đừng bỏ em mà… Chị ơi…”
Cứ như cậu đang chơi vơi giữa màng đêm.
Khi hình bóng Bùi Hoa biến mất hoàn toàn cũng là lúc Bùi Phong giật mình thức giấc, gương mặt giàn giụa nước mắt của cậu nhìn lên trần phòng, chống tay ngồi dậy Bùi Phong cứ như một cái xác không hồn chuyển tầm mắt nhìn ra phía cánh cửa ngoài kia, cậu chẳng biết mình đã ở đây bao lâu rồi nữa.
Giấc mơ vừa rồi khiến trái tim Bùi Phong đau nhói, cậu ôm ngực khó thở mà gục đầu xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-my-nhan-la-nam-cai-trang-/3420461/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.