Trong cơn mê man Bùi Phong lại nhìn thấy hình ảnh người chị gái thân yêu của mình thân thể đầy máu đang trìu mến nhìn cậu. Bùi Phong ngồi trong một cái lồng sắt chân cậu bị hai sợi xích to quấn lấy trên cổ còn đeo một sợi xích giành cho chó!? Căn phòng Bùi Phong đang ngồi chỉ có ánh sáng hắc vào từ nơi Bùi Hoa đang đứng. Cô đứng im không động đậy dù chỉ một ngón tay nhưng ánh mắt vẫn giáng chặt lên người cậu, bất ngờ một thanh âm quen thuộc đến lạnh người vang lên:
“Thú vị thật! Nhìn xem chị gái mày sắp đi đến nơi rất xa rồi này, mày còn không mau nói nơi cất giữ đống tài liệu mà nó đã tìm ra!”- Giọng nói trầm thấp già nua, Bùi Anh Tuấn lộ ra gương mặt vô cảm từ phía sau chiếc lồng sắt nơi Bùi Phong đang ngồi. Cơ thể cậu run lên liên tục sợ hãi mà chậm chạp quay đầu lại nhìn lão ta.
“Aaaaa!”- Bùi Phong la lên thất thanh cậu ôm chầm lấy người bên cạnh mình, Lý Thư bị ôm đến nghẹt thở cô ấy vỗ lưng cậu khó khăn hỏi: “Em sao vậy Hoa Hoa!? Khụ!.. Thả chị ra nào”
Dường như câu nói đó đã khiến Bùi Phong hoàn hồn lại, cậu bình tĩnh thả Lý Thư ra nhìn chị ta với một đôi mắt không mấy thiện cảm, giọng nói cũng trở nên đáng sợ: “Bùi Hoa đâu?”
“…”- Lý Thư im lặng không đáp trả cậu một câu nào cũng chẳng dám nhìn vào mắt Bùi Phong, khóe môi Bùi Phong khẽ nhếch: “Chị tốt nhất nên nói ra những gì chị biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-my-nhan-la-nam-cai-trang-/3420406/chuong-23.html