Bùi Hoa ngạc nhiên trước thái độ của Tiêu Minh, cô thừa biết cậu ta không thích làm theo những gì cậu ta không muốn ấy vậy mà Tiêu Minh lại chấp nhận việc giúp đỡ cô, trong lòng Bùi Hoa vô vàn bối rối trước những cảm xúc hỗn độn của mình, liệu cô có thích Tiêu Minh không? Một câu hỏi hóc búa làm cho cô chẳng thể có lời giải.
"Anh gọi cho chị Lý Thư đến đây đi, nói với chị ấy mang theo quần áo nữa, chúng ta không thể rời đi khi còn mặt đồ của bệnh nhân đâu."- Gạt bỏ những suy nghĩ kia Bùi Hoa chậm rãi nói, Tiêu Minh gật đầu loi chiếc điện thoại của mình ra:
"Em đọc số điện thoại của Lý Thư đi."
"0967 xxx xxx"- Tiêu Minh chăm chú rõ bàn phím rồi nhấn nút gọi, đầu dây bên kia vang lên nhưng lại tắt máy ngay lập tức, thấy lạ cậu ta lại nhấn gọi thêm lần nữa.
Bên này Lý Thư vừa tắt máy đang định bỏ điện thoại vào túi thì số lạ vừa rồi lại gọi đến, hai mắt Lý Thư cau lại khó chịu tắt máy lần nữa. Nhưng Tiêu Minh vẫn kiên trì gọi liên tục khiến cho Lý Thư cáu lên mà bắt máy: "ALO!"
"Chị Thư! Em đây, em là Bùi Hoa đây, chị mang cho em vài bộ quần áo được không? Em muốn rời khỏi cái bệnh viện này, chị đừng cho Mẹ em biết được chứ!? Em muốn thực hiện kế hoạch!"- Giọng Bùi Hoa có chút gấp gáp nói vào điện thoại, Lý Thư đứng hình khi nghe được chất giọng quen thuộc của cô: "Là... Là..em sao Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-my-nhan-la-nam-cai-trang-/3420401/chuong-18.html