Chương trước
Chương sau
Dịch: Độc Hành
"Đi chết đi!"
Trong mắt lão giả mặt đen lóe lên một tia tàn nhẫn, bấm tay một cái.
"Rống."
Một quỷ đầu màu đen gào thét bay nhào tới, chớp mắt đã đuổi kịp Tần Minh, miệng lớn dữ tợn hung hăng cắn xuống.
"Sư phụ!"
Thanh niên mặt tròn kia còn chưa chạy ra bao xa, quay đầu nhìn thấy cảnh này, lập tức quay người vọt tới, chiến đao màu đen trong tay hóa thành một đạo hắc quang, hung hăng chém về phía quỷ đầu màu đen kia.
Đáng tiếc gã cách Tần Minh quá xa, căn bản không kịp cứu giúp.
Mắt thấy Tần Minh sẽ bị chết ở đây, bỗng một đạo hồng quang mảnh khảnh không biết từ chỗ nào lóe lên phóng tới, ở trong hư không vạch một cái, miệng lớn quỷ đầu màu đen cắn xuống đột nhiên vỡ thành hai mảnh, "Ầm" một tiếng bạo liệt ra.
Ngay sau đó, các quỷ đầu khác cũng đồng thời đình trệ giữa không trung, sau đó đều bạo liệt ra, hóa thành một đoàn hắc khí phiêu tán.
"Người nào dám can đảm làm hỏng chuyện tốt đạo gia ta? Lén lút tính là anh hùng hảo hán gì chứ, có năng lực thì hiện thân ra đi!" Lão giả mặt đen vừa kinh vừa sợ hét lớn nhìn chung quanh, căn bản không để ý tới hai người Tần Minh nữa.
Hai tu sĩ mặc hắc bào kia cũng như thế, mặt mũi tràn đầy giận dữ nhìn quanh.
Mà Tần Minh và thanh niên mặt tròn thì bị một màn bất thình lình làm cả kinh đứng nguyên tại chỗ, vừa rồi bọn họ vội vàng bay nhào tới, sau đó miệng phun máu tươi bay ngược ra sau, căn bản không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vào thời khắc này, bên cạnh bọn họ lam quang hoa một cái, hiện ra một nam tử mặc áo xanh, chính là Thẩm Lạc.
Tần Minh và thanh niên mặt tròn giật nảy mình, nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc hiền lành, không có ác ý, lúc này mới thả lỏng một chút.
Mà lão giả mặt đen cùng hai tên tu sĩ mặc hắc bào nhìn thấy Thẩm Lạc vô thanh vô tức đột nhiên hiện thân, đều khẽ giật mình nhìn nhau vài lần, trong lúc nhất thời cũng không nóng lòng động thủ.
"Hai người các ngươi vất vả, đây là hai viên đan dược chữa thương, ăn vào trước đi." Thẩm Lạc đưa lưng về phía ba người lão giả mặt đen, mỉm cười lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Tần Minh cùng thanh niên mặt tròn.
Hắn đã sớm tới phụ cận, bất quá hắn muốn nhìn một chút tâm tính hai người Tần Minh, là thực tình muốn chấn hưng Xuân Thu quan hay không, lúc này mới tại thời khắc sống còn xuất thủ.
Hai viên đan dược tản mát ra dược lực tươi mát, Tần Minh chỉ ngửi mùi thuốc, thương thế nặng nề đã giảm bớt mấy phần, hai con mắt lập tức trở nên lửa nóng.
Hai viên đan dược này so với bất luận đan dược nào lão thấy qua đều tốt hơn, chỉ là lão không lập tức nhận lấy.
"Đa tạ các hạ vừa rồi xuất thủ tương trợ, bất quá đan dược này quá trân quý, vãn bối thẹn không dám nhận." Tần Minh cung kính nói.
Thẩm Lạc cười cười, Tần Minh này hiển nhiên không nhận ra hắn, hắn cũng không giải thích, ngón tay khẽ động, hai viên đan dược bắn ra, chui vào miệng Tần Minh cùng thanh niên mặt tròn.
Đan dược vào miệng lập tức hoà tan, hóa thành hai cỗ nhiệt lưu du tẩu một vòng trong cơ thể hai người, thương thế cả hai lập tức khỏi hẳn, mà tu vi lại tinh tiến cực đại.
Thể nội pháp lực Tần Minh phun trào, tăng lên tới Luyện Khí trung kỳ đỉnh phong, mà tu vi thanh niên mặt tròn cũng tăng vọt đến Luyện Khí sơ kỳ đỉnh phong.
Tần Minh cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, mặt mũi tràn đầy cuồng hỉ, đang muốn cám ơn Thẩm Lạc, con mắt đột nhiên trừng lớn.
"Tiền bối cẩn thận dưới chân!" Lão lên tiếng kinh hô.
Lời còn chưa dứt, trong bùn đất dưới chân Thẩm Lạc loé lên hoàng ảnh, một đầu bò cạp nhỏ màu vàng đất từ đó bắn ra, đuôi bọ cạp hóa thành một đạo huyễn ảnh màu vàng, đâm vào cổ chân Thẩm Lạc, chui vào trong da thịt hắn.
"Ha ha! Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, bị Hạt Tử Tinh đốt trúng, ngoan ngoãn chờ chết đi!" Lão giả mặt đen phía trước thấy cảnh này, lập tức ngẩng đầu cười như điên. Hãy tìm đọc trang chính ở — TRUмtгцуen .o r g —
Lão vừa mới nhìn ra Thẩm Lạc không dễ chọc, thế là thừa dịp Thẩm Lạc và Tần Minh nói chuyện, âm thầm thúc đẩy con độc hạt này ẩn núp đi tới, quả nhiên một kích mà trúng.
Cổ chân Thẩm Lạc bị đâm lập tức trở nên xanh đen, mà lại nhanh chóng sưng to lên.
Nhưng mặt hắn không đổi sắc, đưa tay vẫy một cái, một tầng lam quang bắn ra, bao phủ lại độc hạt.
Khí lạnh đến tận xương bộc phát, "Két" một tiếng vang nhỏ qua đi, độc hạt bị đông cứng thành một đống hàn băng.
Thẩm Lạc lật tay lấy ra một hạt châu màu tím nhạt, chính là Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu, chạm vào trên vết thương ở cổ chân.
Lập tức, từng tia từng tia độc tố màu tím đen từ trong da thịt bốc lên, bị Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu hấp thu vào, làn da màu xanh đen nhanh chóng biến trắng, chỗ sưng cũng nhanh chóng biến mất, mấy hơi thở đã khôi phục nguyên dạng.
"Không hổ là Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu, không chỉ có thể trừ khử sương độc, còn có thể trực tiếp hấp thụ độc tố từ trong vết thương!" Con mắt Thẩm Lạc hơi sáng lên, tự lẩm bẩm.
Hắn sao lại không có phát hiện độc hạt phía dưới, chỉ là hắn muốn thử nghiệm một chút công hiệu Vạn Độc Hỗn Nguyên Châu, cố ý để bị chích một cái, dù sao loại trình độ độc vật này, đối với hắn giống như gãi ngứa, căn bản không tạo được uy hiếp mảy may.
"Không có khả năng! Hạt Tử Tinh là ta dùng mười ba loại kịch độc bồi dưỡng thành, dù tu sĩ Tích Cốc kỳ bị cắn, cũng không thể may mắn thoát khỏi, ngươi làm sao lại bình yên vô sự!" Lão giả mặt đen hốt hoảng, không thể tin hét lớn.
"Ồn ào!" Thẩm Lạc đứng lên, mặt không thay đổi cong ngón tay búng ra, giữa ngón tay hiện lên xích quang.
Đầu lão giả mặt đen "Bụp" một tiếng bạo liệt ra, màu đỏ trắng tung tóe đầy đất, thân thể không đầu lay động một chút, giống như cọc gỗ khô thẳng tắp ngã xuống.
Mà hai người áo đen kia hoảng hốt, lập tức chia làm hai hướng quay đầu bỏ chạy, hai người tự lấy ra phù lục màu đen dán trên thân, hắc quang hiện lên, hình thành hai vòng bảo hộ màu đen bảo vệ thân thể.
Thẩm Lạc đưa tay nhẹ nhàng bắn ra, hai đạo kiếm quang màu đỏ cực mỏng rời tay bay ra, lóe lên biến mất xuất hiện phía sau hai người, nhẹ nhõm xuyên qua.
Vòng bảo hộ màu đen ứng thanh mà nát, tâm mạch hai người bị kiếm khí xoắn nát, trên da cũng không xuất hiện một chút vết máu, ngã nhào xuống trên mặt đất, đã mất đi tất cả khí tức.
Tần Minh cùng thanh niên mặt tròn thấy Thẩm Lạc giơ tay nhấc chân đã giết chết ba người lão giả mặt đen, không khỏi lần nữa biến sắc, trong ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc càng thêm kính sợ.
"Tiền bối không chỉ cứu tính mệnh sư đồ ta, còn giết ba người bọn hắn, báo đại thù cho đệ tử Xuân Thu quan đã chết, tại hạ ở đây gửi lời cảm ơn, không biết tiền bối có thể báo đại danh hay không, để vãn bối ngày đêm khắc trong tâm khảm?" Tần Minh tiến lên hai bước, khom mình hành lễ.
"Xem ra Tần sư huynh đã triệt để quên ta rồi, ta là Thẩm Lạc, những năm này ngươi một mình chèo chống gánh nặng Xuân Thu quan, vất vả ngươi rồi." Thẩm Lạc đưa tay đỡ lấy Tần Minh, nói.
"Thẩm Lạc... Ngươi... Ngươi là Thẩm Lạc dựa vào tài lực trong nhà dồi dào, được Xuân Thu quan thu nhận kia?" Tần Minh nghe Thẩm Lạc nói, khiếp sợ miệng há lớn, nói chuyện cũng cà lăm theo.
Thanh niên mặt tròn bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn Tần Minh và Thẩm Lạc, hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên Thẩm Lạc này.
"Xem ra đại danh Thẩm mỗ năm đó dựa vào gia thế mới bái nhập tông môn được lưu truyền rộng rãi, không sai, ta chính là Thẩm Lạc kia, năm đó Xuân Thu quan diệt môn may mắn chạy thoát." Thẩm Lạc cười nhạt nói.
"Tại hạ vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ, xin Thẩm sư đệ bỏ qua cho." Tần Minh lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng, vội vàng tạ lỗi.
"Ha ha, đều là chút chuyện nhỏ thời niên thiếu, Tần sư huynh không cần để ý. Vừa rồi ba người kia là ai? Vì sao muốn giết các ngươi?" Thẩm Lạc đương nhiên sẽ không để ý những chuyện này, chuyển chủ đề hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.