"Tân khách phía ngoài đã có người trong phủ tiếp đãi, không quan trọng, ngài không cần lo lắng chuyện này, thân thể khẩn yếu hơn." Thẩm Lực nói.
Thẩm Từ cũng biết địa vị Thẩm phủ bây giờ, nên không nói gì nữa.
Vào thời khắc này, một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt từ nơi đó đi ra, da như mỡ đông, gương mặt tú lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ cảm giác ung dung.
"Cô tổ mẫu, bệnh tình tổ phụ tựa hồ lại chuyển biến xấu một chút, ngài đã suy tính mấy ngày, có biện pháp trị liệu gì không?" Thẩm Lực cung kính thi lễ với người tới một cái, hỏi.
Nữ tử ung dung này, thình lình chính là Thẩm Mộc Mộc.
Sóng pháp lực trên người nàng hơn xa Thẩm Lực, đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, mà lại có thuật trú nhan, nhìn xem chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Thẩm Mộc Mộc không nói gì, nắm cổ tay Thẩm Từ, dò xét mạch tượng.
"Tam muội, lại phải làm phiền ngươi rồi." Thẩm Từ bất đắc dĩ nói.
"Huynh muội chúng ta, sao phải nói những thứ này." Thẩm Mộc Mộc khẽ lắc đầu, chuyên tâm xem mạch.
Thẩm Từ và Thẩm Lực thấy vậy, không dám lên tiếng quấy rầy.
Trọn vẹn qua một khắc đồng hồ, Thẩm Mộc Mộc mới thu tay lại, thần sắc không thấy hỉ nộ.
"Cô tổ mẫu, thế nào?" Thẩm Lực nhịn không được hỏi.
"Thẩm huynh bị vậy là do chỗ sâu ngũ tạng lục phủ có bệnh, lại thêm thân thể già yếu, tình huống phi thường phức tạp, nếu như không tranh thủ thời gian trị liệu, chỉ có thể chống đỡ thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611178/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.