Thẩm Lạc và tu sĩ áo đen người hỏi ta đáp, người chung quanh tụ sang xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Trong lòng tu sĩ áo đen xấu hổ giận dữ không thôi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này y chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa vang lên, chợt thấy một đội kỵ binh mặc hắc giáp từ trong đám người tách ra chạy tới. Y lập tức như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội vàng lớn tiếng la lên: "Có tặc nhân, nơi này có tặc nhân..." Nghe tiếng la, những kỵ binh mặc hắc giáp kia lập tức rút đao, nhanh chóng chạy qua. Thẩm Lạc thuận theo thanh âm nhìn lại, liền thấy một đội hắc giáp bảy người, chỗ rất nhỏ trên giáp có khắc hoạ phù văn, trên trường đao trong tay có quang trạch nhàn nhạt, hiển nhiên không phải quân lính bình thường. "Chuyện gì xảy ra?" Một người cầm đầu trong đó nhìn lướt qua đám người, mở miệng hỏi. "Chúng ta là người phủ quốc cửu, vị này là ấu tử quốc cửu, vừa rồi bị người này đánh lén, làm hỏng yển thú, mau bắt hắn lại." Tu sĩ áo đen vội vàng đứng dậy, hô. Những kỵ binh mặc hắc giáp này trực thuộc Đại Đường quan phủ, phần lớn là tu sĩ Luyện Khí tầng ba, bốn, ngày bình thường phụ trách trị an hoàng thành, mặc dù tu vi không cao, nhưng phía sau có Đại Đường quan phủ làm chỗ dựa, bình thường cũng không ai dám đụng đến bọn họ. Thẩm Lạc nghe y đổi trắng thay đen, đứng chắp tay, thần sắc như thường, cũng không giải thích. Kỵ binh mặc hắc giáp cầm đầu kia là một đại hán râu quai nón, nhìn thoáng qua thân thể tàn phế thanh ngưu xa xa, lại hơi đánh giá Thẩm Lạc và hai người quỳ trên mặt đất, lập tức đại khái đoán được xảy ra chuyện gì. "Nếu đụng hỏng yển thú, bồi thường tiền là xong, đừng có lại sinh sự." Đại hán râu quai nón nhìn về phía Thẩm Lạc, nói. Ngôn ngữ mặc dù không khách khí, nhưng hiển nhiên là cố ý chuyện lớn hóa nhỏ. "Cái gì? Hắn còn đả thương thiếu gia nhà ta đấy, không thể cứ như vậy thả hắn đi." Tu sĩ áo đen nghe vậy, lập tức hô. Thiếu niên mập mạp kia nghe vậy, sửng sốt một chút, lập tức ngã ngửa người ra sau, té nằm trên mặt đất kêu rên. Người xem quanh thấy thế, lập tức ồn ào lên. "Dựa theo luật lệ Đại Đường, chủ động tung thú đả thương người trong thành, là muốn ăn cơm tù, ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói tiếp." Đại hán râu quai nón thấy thế, cũng không khách khí nói. Tu sĩ áo đen kia nghe vậy, chần chờ một chút, ngược lại thiếu niên ngã xuống đất kia bỗng nhiên ngồi dậy, nói: "Ăn cơm tù? Thúc thúc ta chính là Hình bộ." Nghe lời ấy, đại hán râu quai nón cũng cảm thấy khó khăn. Bọn họ thường ngày giữ gìn trị an hoàng thành, không thể thiếu liên quan với Hình bộ, vẫn thường để mặt mũi cho nhau. Tu sĩ áo đen kia thấy thế, lại kêu lên: "Gia hỏa này là tu sĩ, bộ dạng khả nghi, không chừng chính là trọng phạm quan phủ truy nã, tốt nhất các ngươi nên mang về hảo hảo điều tra." Đại hán râu quai nón nghe xong, do dự một chút, vẫn nói: "Vị tiên sư này, làm phiền ngươi theo chúng ta một chuyến." "Không có bằng chứng, vì sao ta phải đi với các ngươi?" Thần sắc Thẩm Lạc không thay đổi, hỏi. Tu sĩ áo đen thấy thế càng vui mừng. Một khi Thẩm Lạc động thủ phản kháng, những kỵ binh mặc hắc giáp này có lẽ không làm gì được hắn, nhưng sau đó nhất định tu sĩ Đại Đường quan phủ sẽ tới, đến lúc đó dù hắn mạnh hơn, còn có thể vặn đùi quan phủ sao? Đại hán râu quai nón thấy Thẩm Lạc không chịu nghe, cũng có chút tức giận, suy nghĩ một chút, nói: "Gần đây Trường An thành đang trù bị Tam Giới võ hội, tu sĩ tiến vào Trường An cần đăng ký hồ sơ tại quan phủ, nếu như tiên sư đã lập hồ sơ, vậy đưa văn điệp cho chúng ta kiểm tra thực hư một chút là được." Tam Giới võ hội? "Văn điệp? Không có." Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, tùy ý đáp. "Vậy thỉnh tiên sư theo chúng ta một chuyến." Nghe lời ấy, sắc mặt đại hán râu quai nón nghiêm lại. "Vào thành không báo cáo, nhất định là tặc nhân rồi." Tu sĩ áo đen nghe vậy, nói. Thẩm Lạc không nhìn y, chỉ trở tay lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, đưa cho đại hán râu quai nón, hỏi: "Không có văn điệp, nhưng cái này có thể chứng minh thân phận không?" Đại hán râu quai nón nhận lấy xem xét, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng ôm quyền hành lễ: "Ai nha, thật sự là lũ lụt vọt lên Long Vương miếu, nguyên lai là tu sĩ quan phủ chúng ta. Tiền bối, xin thứ cho tại hạ thất lễ." "Không sao, ngươi chỉ cần theo luật làm việc, không có gì trách cứ." Thẩm Lạc thu hồi lệnh bài, chậm rãi nói. Đại hán râu quai nón nghe vậy, sắc mặt hơi cứng đờ, chợt quát: "Còn không bắt gia hỏa bàn lộng thị phi, ác ý vu hãm này." Chúng giáp sĩ lập tức xuất thủ, bắt trói gô tu sĩ áo đen đã trợn mắt há hốc mồm kia. Y vừa định mở miệng xin tha một câu, một vỏ đao đen nhánh đã trùng điệp đánh vào trên miệng y, ngạnh sinh cắt ngang tất cả lời y, khóe miệng y cũng bị đánh vỡ, chảy ra máu tới. Thiếu niên mập mạp ngồi dưới đất bên cạnh ngây ra như phỗng, một cử động cũng không dám, lẳng lặng nhìn tu sĩ áo đen giống như một con gà con bị lôi đi. Thẩm Lạc cũng không có ý so đo với bọn chúng, cáo từ một tiếng rồi tiếp tục dựa vào trí nhớ đi về phía Đại Đường quan phủ. Cũng không lâu lắm, thân ảnh của hắn xuất hiện ngoài cửa lớn quan phủ, nhưng bị hộ vệ ngăn lại. Ngay lúc kiểm tra thực hư lệnh bài, sau lưng có một cơn gió đột nhiên nổi lên. Thẩm Lạc cau mày lại, bỗng nhiên quay người đưa tay nắm một cái, bắt lại một nắm đấm. "Ha ha, hảo tiểu tử, đi nhiều năm như vậy, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, rốt cuộc đã trở về rồi." Chủ nhân nắm đấm cười vui vẻ, trong lời nói tràn đầy ý mừng rỡ. "Lục huynh." Thẩm Lạc buông tay xuống, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Người tới chính là Lục Hóa Minh, mà ở bên người y, còn có một nữ tử xinh đẹp, không phải ai khác, chính là Cổ Hóa Linh. "Thẩm đạo hữu." Cổ Hóa Linh chủ động thi lễ. Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên, cũng ôm quyền chào. "Ngươi cái tên này, những năm qua chạy đi đâu vậy? Sao không có nửa điểm tin tức hả?" Lục Hóa Minh hỏi. "Một lời khó nói hết." Thẩm Lạc há hốc mồm, vẫn không biết nên giải thích thế nào mới tốt. "Vậy nói sau, đi, về trước đã, để ta chuẩn bị, hảo hảo thiết yến tẩy trần cho ngươi." Lục Hóa Minh cười nói. Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, ba người đồng loạt đi vào. "Gần đây trong Trường An thành rất là náo nhiệt, sắp tổ chức thịnh hội gì sao?" Thẩm Lạc nhớ tới lúc trước nghe những kỵ binh mặc hắc giáp kia đề cập tới Tam Giới võ hội, không khỏi hỏi. "A, Tam Giới võ hội sắp tổ chức lần đầu tại Trường An thành, ngươi không biết sao?" Lục Hóa Minh có chút ngạc nhiên. Thẩm Lạc mờ mịt, lắc đầu. "Đây là thịnh sự lớn nhất Tam Giới gần trăm năm qua, ngươi thật không biết?" Lục Hóa Minh lần nữa xác nhận. Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, đành phải nói: "Thực không dám giấu giếm, những năm qua ta xông lầm vào một chỗ di tích Tiên Nhân, chỗ tốt không mò được, còn trúng bẫy rập pháp trận trong đó, bị băng phong tại đó, đến nửa năm trước, mới không dễ dàng thoát thân ra, mấy ngày nay mới vừa vặn trở lại Trường An." "Thì ra là thế, không biết Thẩm huynh lại xảy ra biến cố như vậy..." Lục Hóa Minh khá tín nhiệm Thẩm Lạc, không nghi ngờ gì. Ngược lại Cổ Hóa Linh bên cạnh nghe vậy, bất giác lông mày hơi nhếch lên, cũng không nói lời nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]