"Để ta đi." Lúc này, Mã Tú Tú mở miệng nói. "Ngươi đã nghĩ kỹ?" Khổng Tuyên nhướn mày, hỏi. "Cửu Đầu Trùng đạo hữu còn cần tọa trấn nơi đây chỉ huy đại quân, cũng chỉ có ta thích hợp bứt ra đi làm chuyện này, thật vất vả mới đạp đổ Thiên Đình, quyết không thể để bọn hắn có nửa điểm tro tàn lại cháy." Mã Tú Tú nói ra. Cửu Đầu Trùng nghe vậy, gật đầu nhẹ, trong mắt lóe lên mấy phần mừng rỡ. "Tốt, ngươi đã nói như vậy thì quyết vậy đi. Một hồi ta thi pháp, ngươi chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng Mi ở một bên hộ pháp phối hợp tác chiến, bảo đảm chúng ta không bị quấy rối." Khổng Tuyên cũng gật gật đầu, nói. "Vậy ta thì sao?" Cửu Đầu Trùng hỏi. "Không phải nói, để ngươi đi chỉ huy đại quân sao? Cút nhanh đi giết người đi, ngươi không có chuyện ở nơi này." Khổng Tuyên không lưu tình chút nào nói. Trong mắt Cửu Đầu Trùng bốc lên lửa giận, thần sắc biến hóa một lúc, quay người rời đi. Khổng Tuyên nhìn bóng lưng của gã, giễu cợt một tiếng. "Tiền bối, dù sao cùng một phe cánh, tiền bối cũng không nên trêu chọc hắn." Mã Tú Tú nhịn không được nói. "Ngươi đang dạy ta làm việc sao?" Khổng Tuyên nhíu mày lại. "Không dám." Mã Tú Tú ôm quyền nói. Trong mũi Khổng Tuyên xì khẽ một tiếng, thân hình lao lên cao, bay vào không trung ngàn trượng, toàn thân lấp loé ngũ thải quang mang, phía sau chợt như khổng tước xòe đuôi sáng lên một đạo quang hồ hình quạt, bên trong có thể thấy được từng đoàn từng đoàn ngũ sắc quang đoàn chớp động. Chỉ thấy sắc mặt y ngưng tụ, một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ hư không phía trước một cái. Đầu ngón tay y có một đạo ngũ thải hào quang bắn ra, đánh vào hư không phía trước, phát ra một tiếng oanh minh ngột ngạt. Ngay sau đó, chỉ thấy hư không phía trước truyền đến một trận ba động gợn nước, trong hư không vốn không có vật gì bắt đầu phát sinh vặn vẹo, một vòng xoáy xoắn ốc cực nhỏ bắt đầu hiển hiện ra. "Đi." Theo Khổng Tuyên quát lớn một tiếng, từng chùm ngũ thải quang mang sau lưng đột nhiên sáng lên, từ đó bắn ra từng đạo Ngũ Sắc Thần Quang, như cầu vồng treo trên không, đánh vào trong vòng xoáy cực nhỏ kia. Vòng xoáy bị Ngũ Sắc Thần Quang đánh vào, trong nháy mắt kịch liệt chấn động, chợt gia tốc xoay tròn, vòng xoáy vốn chỉ lớn bằng đầu ngón tay bắt đầu từng chút từng chút mở rộng ra, tốc độ mặc dù nhanh không ít, nhưng biên độ vẫn như cũ không lớn. Mã Tú Tú cũng phi thân đi tới giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vòng xoáy kia, chỉ chờ nó khuếch trương vững chắc sẽ chui vào. Trên mặt đất, Na Tra đâm một thương xuyên thân một tên tu sĩ Ma tộc, đã nhận ra một tia dị dạng, lập tức ngửa đầu nhìn lên không trung, kết quả thấy được vòng xoáy phi tốc xoay tròn kia. Mặc dù không rõ Khổng Tuyên đang làm gì, gã vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, đầu thương lắc một cái, đánh thi thể tên Ma tộc kia tan tác, dưới chân có hai đoàn ánh lửa cực tốc xoay tròn, mang theo gã bay thẳng nhập không. Chỉ là chưa kịp tiếp cận, một bóng người đã chắn ngang ở giữa không trung, ngăn cản gã. "Na Tra, đường này không thông, ngươi nên trở về đi." Hoàng Long chân nhân nhếch miệng cười một tiếng, nói. Na Tra không nói nhảm nửa câu, trường thương trong tay ưỡn một cái, đâm thẳng tới. Hoàng Long chân nhân phất tay lấy ra binh khí côn bổng chống chọi trường thương, còn chưa kịp phản công, sau lưng bỗng có tiếng gió đại tác, một vòng thép màu vàng bay đập tới phía hậu tâm của lão. Lúc sắp đánh trúng, Hoàng Long chân nhân đột nhiên co rụt thân thể lại, trực tiếp buông lỏng binh khí ra, linh xảo xoay người nhảy lên, tránh một kích Càn Khôn Quyển này. Ngay sau đó, hai chân lão đột nhiên đạp xuống, lực đạo to lớn hạ xuống, trực tiếp dẫm Na Tra rơi xuống mặt đất. Sau đó, lão đuổi sát theo, giao chiến cùng nhau. . . . Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sư đồ năm người Tôn Nộ Không đang hợp lực vây công Xi Vưu. Đường Tăng xa xa ngâm tụng phật niệm một tiếng, hai tay hợp lại trước người, phía trên đại địa trống rỗng xuất hiện hai chưởng ấn màu vàng to lớn vô cùng, tả hữu khép lại, đè ép Xi Vưu tại trung tâm. Thân hình Trư Bát Giới ở phía sau y, trên Thượng Bảo Thấm Kim Bá đại phóng kim quang, nện bừa cào xuống sống lưng Xi Vưu, trực tiếp phá vỡ ma quang hộ thể của y, chỉ là đinh ba cửu xỉ đính bên ngoài thân, lại không thể đâm xuyên da của y. Sa Tăng đứng trước Xi Vưu, Hàng Yêu Bảo Trượng trên tay đại phóng quang mang, ở giữa không trung cực tốc biến lớn, rất nhanh hóa thành trăm trượng đâm tới tim Xi Vưu. Tiểu Bạch Long lượn vòng trên không trung, trong miệng phun hàn băng, hóa thành hàn khí tuyết trắng quấn quanh thân Xi Vưu, thẩm thấu vào trong cơ thể y. Tôn Ngộ Không thì đứng lơ lửng trên không, Kim Cô Bổng trên tay đã hóa thành trụ lớn kình thiên, đập xuống đầu Xi Vưu. Đối mặt sư đồ năm người đồng thời công kích, Xi Vưu chỉ đưa búa lên đỉnh đầu, ngăn trở một kích của Tôn Ngộ Không, đối với công kích của mấy người còn lại, cũng không toàn lực ngăn cản. "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn! Thân hình Xi Vưu rung mạnh, thân thể cao lớn trùng điệp bị ép xuống phía dưới, trên thân thể cực kỳ cường hãn cũng không có nhiều thương thế, ngược lại tòa Trung Nhạc đại sơn dưới chân chống đỡ không nổi, sụp đổ xuống. Ngọn núi vừa sụp, khói bụi nổi lên bốn phía, che đậy trăm dặm. Hai mắt Tôn Ngộ Không loé lên kim quang, thần sắc đột biến, quát lớn: "Không tốt, mau lui lại." Y vừa dứt lời, một tiếng gầm lên giận dữ từ trong bụi mù đột nhiên truyền ra, cuốn theo cuồn cuộn sóng âm trùng kích ra, còn có một tầng vòng tròn quang nhận trong đỏ hiện đen, lóe lên chặt đứt tầng tầng khói bụi. May mắn được Tôn Ngộ Không nhắc nhở, Trư Bát Giới trong nháy mắt co thân hình lại, chỉ là tóc trên đỉnh đầu bị chém rụng một túm, nếu không giờ phút này chỉ sợ đã đầu một nơi thân một nẻo. Vòng tròn quang nhận kia khuếch trương ra ngàn dặm rốt cuộc uy thế mới dần biến mất, mà không gian cao trăm trượng vẫn lưu lại một vết chém mắt thường có thể thấy được, hồi lâu vẫn chưa tiêu tán. Theo khói bụi dần dần tan đi, đám người lại nhìn về phía Xi Vưu, phát hiện y đã thu hồi ma khu vạn trượng, hóa thành cao khoảng một trượng, tay cầm chiến phủ, khóe miệng mỉm cười, mắt lạnh nhìn đám người. "Phiền toái rồi . . ." Đường Tăng nhìn về phía đại địa dưới chân Xi Vưu, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng. Chỉ thấy ngay chỗ ngũ phong tề tụ kia, giờ phút này cỏ cây tàn lụi, vạn vật khô héo, đại địa giống như giội lên một tầng mực nước, bị xâm nhiễm thành màu đen. Tại biên giới khu vực đen kịt kia, một tầng ô quang giống như vật sống phun trào không ngừng, đang khuếch trương ra phía ngoài. "Trách không được lúc trước hắn vẫn đứng ở bên đó, ngạnh kháng công kích của chúng ta, nguyên lai là một mực ý đồ ăn mòn Sơn Hà Xã Tắc Đồ." Tôn Ngộ Không chau mày nói. "Sư phụ, tiếp tục như thế, Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng sẽ gánh không được." Trư Bát Giới một mặt khổ sở nói. "Thiên Đạo lực quá yếu, không thể cùng đại địa chèo chống được, sơn thủy hữu tình, thiên địa hoàn chuyển đại thế khó thành, Xi Vưu thức tỉnh thời gian càng dài, chiến lực khôi phục càng mạnh, chỉ sợ chúng ta sẽ ngăn không được." Sa Tăng cũng mở miệng nói. Đường Tam Tạng nhìn mấy người Thẩm Lạc một cái, chậm rãi nói: "A Di Đà Phật, chúng ta dung nhập vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, không phải là vì ứng đối loại tình huống này sao? Tranh thủ chút thời gian cho bọn hắn đi." "Tranh thủ thời gian, các ngươi làm được sao? Lúc trước vì cướp đoạt mảnh sơn hà này, mới khiến cho ngươi giày vò lâu như vậy, chỉ là mấy tên vãn bối, khẩu khí lại lớn như vậy?" Xi Vưu hoạt động gân cốt một chút, mở miệng cười nói. Nói xong, thân ảnh của y đã như sương mù tiêu tán ngay tại chỗ, tiếp theo một cái chớp mắt, một tiếng kêu thảm truyền đến. Tiểu Bạch Long trên bầu trời đột ngột rơi xuống, nện xuống mặt đất. Trên đại địa ầm vang rung mạnh, hãm xuống dưới một cái hố cự đại, Tiểu Bạch Long đã hôn mê, toàn thân đẫm máu, lân phiến tung toé đầy đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]