Sắc mặt Dương Tiễn cứng đờ, gian nan nghiêng đầu nhìn, lại thấy thân thể một phân thành hai của Xi Vưu, toàn thân bị ma khí quấn quanh, ma văn màu đen trên người y giờ phút này đang tỏa ra hào quang màu vàng, giữa hai bên nhục thân có từng tầng từng tầng huyết nhục như mạng nhện kết nối, nhanh chóng ngọ nguậy hợp lại.
Không bao lâu, Xi Vưu đã khôi phục nguyên trạng.
Dương Tiễn rơi vào tuyệt vọng, chênh lệch giữa bọn hắn và Viễn Cổ Bất Tử Chiến Thần này thực sự quá lớn, căn bản khó mà vượt qua.
Trong lòng Xi Vưu không có quá nhiều chập chùng, chinh chiến qua nhiều tuế nguyệt y đã gặp quá nhiều địch nhân rất mạnh, những kẻ thua và thắng y, bây giờ đã không còn nữa.
"Các ngươi cuối cùng cũng sẽ trở thành bụi đất dưới bánh xe lịch sử . . ."
Nói xong, y xách chiến phủ, bổ xuống Dương Tiễn và Thẩm Lạc.
Giữa thiên địa tựa hồ không ai có thể ngăn cản y mảy may.
"A Di Đà Phật. . ."
Đúng lúc này, một tiếng phật tụng vang lên, tựa như gần trong gang tấc, lại như xa cuối chân trời.
Xi Vưu nghe một tiếng phật tụng này, tay đang huy động cự phủ, cũng không nhịn được dừng giữa không trung, ánh mắt nhìn ra một hướng nơi xa.
Tại dưới chân một ngọn núi xanh ngắt, dưới một gốc cây hoè cành lá rậm rạp, đứng lặng một căn nhà lá thấp bé, giờ phút này khói bếp lượn lờ, khiến sơn thủy nơi đây tăng thêm mấy phần khói lửa.
Một tăng nhân trẻ tuổi mang tăng bào xanh nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611165/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.