"Thế mà có thể mượn dùng Thiên Đạo lực. . ." Xi Vưu thấy thế, hơi kinh ngạc.
Chỉ là y lập tức lộ ra nụ cười khinh miệt, không còn nóng lòng thoát ra khỏi Ngũ Nhạc vây khốn, hai tay nắm chặt Khai Thiên Chiến Phủ, toàn thân ngưng tụ ô quang, lưỡi búa hướng lên trời, một kích chém tới.
"Ầm ầm ầm."
Trong một trận thanh âm liên tục nổ đùng đoàng, tầng tầng kim quang bị chặt đứt, Thiên Đạo lực vậy mà không thể ngăn cản một búa của y.
Mấy người Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong lòng rung động không thôi, đồng thời cũng hiểu được, Ngưu Ma Vương trước đây có thể ngăn lại một kích kia, không dễ cỡ nào.
Trấn Nguyên Tử thấy thế, thần sắc không thay đổi, quang mang đen trắng trong đôi mắt bắt đầu phát sáng lên, trong hư không dưới người lão, có quang mang hai màu trắng đen ngưng tụ, hợp thành một Âm Dương Song Ngư Đồ cự đại không gì sánh được.
Đồ này nhìn như hư ảo không thật, Song Ngư trên đó lại hoàn chuyển không chừng, tản ra từng đợt khí tức nguyên thủy cổ sơ.
Theo hai tay lão ép xuống, Âm Dương Song Ngư Đồ kia cũng không ngừng rơi xuống phía dưới. Những nơi đi qua, kim quang không ngừng hợp ở trong đó, càng ngày càng trở nên ngưng thực.
Hạ xuống trăm trượng, rốt cuộc Âm Dương Song Ngư Đồ cùng phong mang lưỡi búa kia chạm vào nhau.
Nhưng mà, ngoài ý liệu là cả hai va chạm cũng không phát sinh bất luận tiếng nổ gì cả, trong nháy mắt lưỡi búa rơi vào hắc ngư, tựa như trâu đất xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611163/chuong-1035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.