"Đồ vật trên giá, nếu không sợ bị Hắc Sơn động tay chân, thì ngươi tự đi lấy đi." Thẩm Lạc thuận miệng nói.
Mặc dù được Thẩm Lạc cho phép, nhưng nghe xong lời này, Thanh Lư lại có chút do dự.
Thẩm Lạc không quản gã, lấy quyển trục bằng da kia mở ra, liền thấy trên đó giống như là hình xăm, vẽ một tấm đồ văn trận đồ thập phần phức tạp, phía trên tung hoành chừng mấy ngàn đường cong.
Một bên địa đồ, ngược lại viết mấy chữ cổ triện to: "Địa Ngục Mê Cung Đồ".
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm địa đồ, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Địa đồ này cũng không viết ngoáy, thậm chí có thể nói là thập phần cẩn thận, nhưng trên đó lại không đánh dấu chính xác con đường tiến tới, nhìn tựa hồ bản đồ chỉ vẽ một tấm địa hình.
Đồng thời đồ này hết sức phức tạp, Thẩm Lạc tùy tiện liếc qua, liền thấy mấy chục chỗ giao lộ giăng khắp nơi, đường cong rắc rối phức tạp như mạng nhện.
Hắn đang muốn cẩn thận nhìn thêm, bỗng nhiên thần sắc khẽ biến.
"Bị phát hiện. . ."
Thanh Lư còn đang do dự không quyết định, bên ngoài đã truyền đến trận trận tiếng gió gào thét, sắc trời vốn u ám không ánh sáng bỗng càng trở nên âm trầm.
"Ầm" một tiếng vang trầm!
Một bóng người trùng điệp đáp xuống đất, rơi vào trong sân quỷ trạch.
Thẩm Lạc thu hồi Địa Ngục Mê Cung Đồ, quay người đi ra mật thất, mà Thanh Lư sau lưng lại xoắn xuýt một hồi, nhưng vẫn ngoan tâm, cuốn tất cả mọi thứ trên giá gỗ vào.
"Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611108/chuong-980.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.