Chương trước
Chương sau
"La Tinh quần đảo?" Thẩm Lạc chưa từng đi Đông Thắng Thần Châu, cũng chưa từng nghe qua cái tên La Tinh quần đảo.
"La Tinh quần đảo ở tây bắc biên thuỳ Đông Thắng Thần Châu, là một quần đảo tu tiên khá nổi danh, nơi đó cách Nam Chiêm Bộ Châu rất xa, Thẩm đạo hữu ngươi tự nhiên là chưa từng nghe qua." Nguyên Khâu nói.
"Tốt, vậy ta sẽ đi La Tinh quần đảo, nếu như tìm được Cửu Phạm Thanh Liên, đến lúc đó tất nhiên sẽ đưa một nửa Dược Tiên Tập cho ngươi quan sát." Thẩm Lạc trầm ngâm một chút, lần nữa cam kết.
"Ta tự nhiên tin tưởng Thẩm đạo hữu ngươi!" Nguyên Khâu lộ vẻ tươi cười.
"Thẩm huynh, ngươi vừa mới nói chuyện với Nguyên Khâu kia? Muốn đi Đông Thắng Thần Châu?" Bạch Tiêu Thiên hỏi.
"Hiện tại cũng không có manh mối nào khác, vậy đi nơi đó xem một chút đi, vừa vặn kiến thức một phen phong thổ lục địa khác, Bạch huynh thế lo lắng gì à?" Thẩm Lạc nói.
"Không có, ta cũng chưa đi qua Đông Thắng Thần Châu, vừa vặn đi du lịch một phen." Bạch Tiêu Thiên gật đầu nói.
"Nếu thế, sau khi ta tạm biệt Thải Châu, lập tức xuất phát." Thẩm Lạc nói.
"Theo ta được biết, Nhiếp cô nương bây giờ đang bế quan, trong thời gian ngắn chỉ sọ sẽ không ra gặp chúng ta." Bạch Tiêu Thiên hơi chần chờ, nói.
"Bế quan? Chẳng lẽ là?" Thẩm Lạc nghĩ đến một khả năng.
Sau một lát, Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên đi tới nơi ở của Nhiếp Thải Châu, nơi này trống không, hỏi đệ tử phụ cận mới biết được nàng đã đi đến một chỗ cấm địa Phổ Đà sơn.
Thẩm Lạc suy nghĩ có nên đi chỗ cấm địa đó không, hay là đi bái phỏng Thanh Liên chưởng môn, trước mắt bỗng hoa một cái, thân ảnh Thanh Liên tiên tử trống rỗng xuất hiện.
"Thanh Liên chưởng môn." Thẩm Lạc thi lễ một cái, Bạch Tiêu Thiên cũng vội vàng khom người.
"Thải Châu hiện tại đang bế quan, chuẩn bị đột phá Đại Thừa kỳ, lần này nàng đột phá cần một nghi thức đặc thù tương trợ, chí ít trong vòng nửa năm sẽ không đi ra, các ngươi tìm nàng có chuyện gì?" Thanh Liên tiên tử nhàn nhạt hỏi.
"Ta và Bạch huynh ở tại Phổ Đà sơn đã hơn một năm, được chưởng môn chiếu cố, cũng là thời điểm rời đi, tới đây tạm biệt Thải Châu. Nếu nàng đang bế quan, vậy làm phiền Thanh Liên chưởng môn chuyển cáo giúp ta một tiếng, cũng căn dặn nàng kiếp nạn sắp tới, nhất định phải gấp rút tu luyện." Thẩm Lạc nhíu nhíu mày lại, chắp tay nói với Thanh Liên tiên tử.
Ánh mắt Thanh Liên chưởng môn khẽ động, nhưng cũng không nói gì thêm, khẽ gật đầu, sau đó thân hình nhoáng một cái, biến mấttaij chỗ không thấy gì nữa.
"Đại kiếp? Thẩm huynh ngươi nói là ma kiếp? Chẳng lẽ những truyền ngôn kia đều là thật?" Bạch Tiêu Thiên khẽ giật mình, sắc mặt có chút nặng nề.
"Tất nhiên, lần này đi Đông Hải, hy vọng hết thảy trôi chảy." Thần sắc Thẩm Lạc ngưng trọng.
Hai người không tiếp tục dừng lại ở Phổ Đà sơn, rất nhanh rời đi.
Bất quá trước khi Thẩm Lạc rời đi, viết cho Trình Giảo Kim cùng Viên Thiên Cương một phong thư, báo lại mình đã bổ về thọ nguyên, cùng kinh lịch trong khoảng thời gian này, đương nhiên giữ kín một chút chuyện mẫn cảm, nhờ đệ tử Phổ Đà sơn đưa đi Đại Đường quan phủ.
Bạch Tiêu Thiên thấy vậy, cũng viết cho Hóa Sinh tự một phong thư, Thẩm Lạc ngẫu nhiên nhìn thấy nội dung tronng thư, lại có tin tức liên quan tới Hoàng Đồng đạo nhân kia.
"Hoàng Đồng đạo nhân kia bị phong ấn tu vi, nhốt vào Tỏa Thiên phong Phổ Đà sơn?" Trên mặt Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, Tỏa Thiên phong là nơi giam giữ tội nhân ở Phổ Đà sơn.
"Ta cũng ngẫu nhiên biết được việc này, nghe nói trong Phổ Đà sơn có rất nhiều người phản đối, bất quá Thanh Liên chưởng môn bác bỏ hết, kiên trì muốn giam giữ Hoàng Đồng đạo nhân." Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe xong, khẽ gật đầu, lúc đầu hắn cũng không thích Thanh Liên tiên tử, hiện tại xem ra, nàng thân là chưởng môn Phổ Đà sơn, xử sự coi như công chính.
. . .
Mấy ngày sau, Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên dưới Nguyên Khâu chỉ dẫn, đi tới mộ toà thành trì đông bộ Đại Đường, Lưu Ba thành.
Lưu Ba thành là một toà thành trì do tu tiên giả kiến tạo, vì để tránh cho kinh thế hãi tục, thành này kiến tạo trên một hải đảo cách bờ biển phía đông hơn trăm dặm.
Lưu Ba thành có diện tích không lớn, trong thành đường đi lại không ít, nhà lầu cao lớn chỗ nào cũng có, mua bán đều là vật phẩm tu tiên, trên đường phố dòng người như thoi đưa, rất là phồn hoa.
Bạch Tiêu Thiên tựa hồ biết nơi này, đi cùng Thẩm Lạc một đoạn rồi chia tay, nói là đi mua sắm đồ vật.
"Không ngờ trong Đông Hải còn có một toà thành tu tiên như thế, bất quá vì sao phải đi đường vòng xa như vậy tới Lưu Ba thành này? Đông Thắng Thần Châu ngay tại bờ bên kia Đông Hải này, từ Phổ Đà sơn bay thẳng qua há không bớt việc?" Thẩm Lạc nhìn cửa hàng chung quanh, câu thông cùng Nguyên Khâu.
"Ngươi cho rằng trong Đông Hải ở Đại Đường quốc là an toàn, có thể để cho ngươi nhẹ nhàng bay qua?" Nguyên Khâu ười hắc hắc một tiếng nói.
Ở chung một thời gian lâu, thái độ Nguyên Khâu nói chuyện với Thẩm Lạc cũng tùy ý rất nhiều, bại lộ một chút tính cách đặc thù, cao ngạo, tự đại, ưa thích trào phúng người khác để phụ trợ chính mình.
Bất quá đây là việc nhỏ, chuyến này còn phải nhờ vả Nguyên Khâu, Thẩm Lạc cũng không tức giận.
"Ngươi nói là trong Đông Hải có rất nhiều nguy hiểm?" Thẩm Lạc hỏi.
"Đó là dĩ nhiên, trong biển Đông Hải sinh hoạt rất nhiều yêu thú cùng hải thú, thực lực cường đại chỗ nào cũng có, xông xáo lung tung trong hải vực, tuyệt đối là hành vi tìm đường chết." Nguyên Khâu hừ một tiếng nói.
Thẩm Lạc nhớ lại lúc hắn sử dụng Thông Linh Dịch Yêu thuật, tình cảnh xác thực như Nguyên Khâu nói.
"Đông Hải hẳn là thuộc phạm vi thế lực Đông Hải Long Cung, long cung không ước thúc hành vi những yêu thú, hải thú kia sao?" Hắn lập tức hỏi.
"Đông Hải Long Cung đúng là thế lực lớn nhất Đông Hải, nhưng bọn hắn cũng không quản được tất cả khu vực Đông Hải, mà Đông Hải Long Cung cũng không phải là bằng hữu với chúng tu tiên giả, đương nhiên sẽ không quản thúc những yêu thú kia. Bất quá chuyện này cũng không phải chuyện xấu, rất nhiều tu sĩ đều tới Đông Hải săn yêu thú, kiếm lấy tiên ngọc, nếu Đông Hải Long Cung quan hệ tốt với tu tiên giới, ngược lại không ổn." Nguyên Khâu nói.
"Vậy chúng ta làm sao đi Đông Thắng Thần Châu? Lấy thực lực của chúng ta, có thể thuận lợi vượt qua Đông Hải sao?" Thẩm Lạc gật gật đầu, lập tức hỏi.
"Rất miễn cưỡng, có tỷ lệ rất lớn vẫn lạc trong biển, cho nên ta mới mang các ngươi tới đây." Nguyên Khâu có chút đắc ý nói.
"Nơi này có gì đặc thù sao?" Thẩm Lạc khẽ giật mình, nhìn đường đi chung quanh hỏi.
"Lưu Ba thành này tự nhiên không có gì, trên đường biển từ nơi này tiến vào quần đảo phía đông Đông Hải, đứt quãng một mực liên thông đến Đông Thắng Thần Châu, cuối cùng chính là La Tinh quần đảo. Qua nhiều năm như vậy các nơi tu tiên giả hội tụ đến trên đường biển này, xây dựng rất nhiều thành trì tu tiên giả, những yêu thú trong biển kia cũng không dám tới gần vùng hải vực này, bởi vậy từ nơi này ra biển, so với nơi khác thì an toàn hơn nhiều." Nguyên Khâu nói.
"Thì ra là vậy, Nguyên Khâu ngươi biết nhiều như thế, trước kia đã qua nơi này sao?" Thẩm Lạc chợt hiểu ra, sau đó hỏi.
"Tự nhiên đã qua, chỉ là không vượt qua Đông Hải mà thôi. Dịch tại bạch ngọc sáchh. Mảnh quần đảo này là khu vực phồn thịnh của tu tiên giới Nam Chiêm Bộ Châu, tài nguyên tu luyện phong phú, mà lại cách xa các đại thế lực như Đại Đường quan phủ, Phổ Đà sơn, Hóa Sinh tự, rất nhiều tán tu có chút thực lực đều sẽ tới nơi này. Ngược lại là ngươi, vậy mà không biết nơi đây?" Nguyên Khâu rất là kinh ngạc.
Thẩm Lạc cười khan một tiếng, hắn đặt chân đến tu tiên giới kỳ thật không lâu, lại quá bận rộn tại hiện thực cùng mộng cảnh, hiểu rất ít về tình huống tu tiên giới Đại Đường, so với cảnh giới tu vi hắn bây giờ đúng là không tương xứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.