Thẩm Lạc vừa nghĩ đến đây, nhấc ống tay áo lên đưa đến trước mũi, trên quần áo rõ ràng còn có mùi rượu đêm qua, mà gốc lão sâm năm trăm năm trong pháp khí trữ vật đã không thấy bóng dáng.
Nơi đây, tất nhiên có chỗ cổ quái.
Thẩm Lạc lần nữa rơi vào sơn lâm, bắt đầu tìm kiếm khắp trong rừng, nhưng hao tốn ròng rã một ngày cũng không có thu hoạch gì.
Tới gần chạng vạng tối, hắn dựa vào trí nhớ, lần nữa đi vào phiến sơn lâm tối hôm qua tiến vào, nhưng nơi đó vẫn như cũ sơn lâm rậm rạp, xanh um tươi tốt, giữa núi rừng trừ gió núi chiều tối, không còn động tĩnh gì khác.
"Đủ chuyện đêm qua, tuy là ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể biết được, hơn phân nửa không phải cô lệ, chỉ là không biết dưới tình huống thế nào, mới có thể xuất hiện lần nữa." Thẩm Lạc dựa vào một gốc cổ thụ tráng kiện, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn vừa suy tư đêm qua có tình huống gì xuất hiện không giống với trước không, vừa nhìn chú ý động tĩnh xung quanh.
Nhưng càng nghĩ, càng không thấy có chỗ gì đặc biệt.
Cổ trấn đêm qua phảng phất như trống rỗng nổi lên, căn bản không có dấu vết để tìm kiếm.
"Thôi, cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. . ." Thẩm Lạc thở dài, hai tay bão nguyên, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Nửa đêm, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, bốn bề không có tiếng côn trùng kêu.
Thẩm Lạc vô thức buông thần niệm ra dò xét chung quanh, rất nhanh trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611022/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.