"Tiền bối, ta định tạm thời rời đi một đoạn thời gian, trước không đi cùng mọi người đến Trấn Nguyên Đại Tiên."Thẩm Lạc bỗng nhiên nói.
"Vì sao đột nhiên có quyết định này?" Vạn Tuế Hồ Vương nghe vậy, kinh ngạc hỏi.
"Trong lòng có một ý nghĩ, cần phải đi nghiệm chứng một chút, nếu thành công, lần sau dù đối mặt Cửu Minh, hẳn cũng sẽ không chật vật như vậy." Thẩm Lạc phun ra một ngụm trọc khí, nói.
"Nếu vậy, ngươi cứ đi đi, chỉ là bây giờ chỉ sợ ngươi đã bị Ma tộc để mắt tới, ngày sau làm việc phải cẩn thận hơn." Vạn Tuế Hồ Vương thấy tích tụ trong lòng hắn tựa hồ đã có chỗ giải, cũng cười nói.
"Đa tạ." Thẩm Lạc cười trả lời.
Hắn đã quyết định chú ý, đợi thương thế trên người phục hồi như cũ, sẽ tiến về Ngũ Hành sơn.
Tôn Ngộ Không từng bị cầm tù nơi đó năm trăm năm, nếu có thể tìm tới nơi liên quan tới Tôn Ngộ Không lưu lại thứ gì, như vậy nơi có khả năng nhất chính là nơi đó.
. . .
Thời gian nhoáng một cái, đã qua hơn nửa tháng.
Trên cự hạm bay lượn chân trời, một bóng người ngự phong bay lên, phất tay từ biệt đám nười trên thuyền, hóa thành một đạo cầu vồng bay xa.
Trong tiếng gió gào thét, quần áo người đó bay phần phật, thần tình nghiêm túc, chính là Thẩm Lạc.
Trải qua khoảng thời gian này tu dưỡng, thương thế của hắn cơ hồ đã hoàn toàn phục hồi như cũ, không những vậy, lần này kinh lịch đối chiến cùng tu sĩ Thái Ất tu, cảnh giới Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1611019/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.