"Nhật Nguyệt Quang Hoa Bổng! Không ngờ Phổ Đà sơn ban cây tiên bổng này cho ngươi, đáng tiếc thực lực ngươi quá yếu, căn bản không phát huy ra uy lực của nó, chịu chết đi!" Đại hán mặc tử bào cười lạnh một tiếng, năm ngón tay nắm vào trong hư không một cái.
Trên tấm lưới lớn màu tím nổi lên âm thanh như sấm sét, bỗng nhiên bắn ra mấy chục đạo lôi điện thô to mịt mờ màu tím, đổ ập xuống đánh về phía Nhiếp Thải Châu.
Sắc mặt Nhiếp Thải Châu trắng nhợt, nỗ lực thôi động dải lụa màu bạc quanh người, nhưng dải lụa bị trường toa đen nhánh một mực cuốn lấy, căn bản khôgn thể phân thân cứu giúp.
Lôi điện màu tím bỗng nhiên phồng lớn mấy lần, bao phủ mấy chục trượng chung quanh, khiến Nhiếp Thải Châu căn bản không thể tránh né, mắt thấy sẽ bị lôi điện màu tím bao phủ.
Vào thời khắc này, "Ô" một tiếng duệ khiếu đột nhiên từ phía sau yêu vân màu đen bắn ra, lại là một hạt châu lớn màu tím to bằng gian phòng, chớp động bay vụt đến đỉnh đầu Nhiếp Thải Châu, đỡ được những lôi điện màu tím kia công kích.
Lôi điện màu tím bổ vào trên cự châu, trong tiếng vang ầm ầm, từng đoàn từng đoàn mặt trời nhỏ màu tím bộc phát, tuỳ tiện xé rách yêu vân màu đen phụ cận ra một mảng lớn đất trống, hư không cũng chấn động theo.
Nhưng hạt châu lớn màu tím kia lại bình yên vô sự, chỉ lắc lư kịch liệt mấy lần mà thôi, thậm chí một chút vết thương cũng không lưu lại.
"Cái gì!" Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610948/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.