Chương trước
Chương sau
"Lại có Quá Phong Đằng cùng Thiên Thủy Thạch, phối hợp với mấy thứ tài liệu ta tìm được trong bảo tàng Thánh Liên Pháp Đàn, tài liệu Độn Địa Phù đã gom góp đủ, tài liệu Ẩn Thân Phù mặc dù còn thiếu, nhưng thiếu hụt không phải là vật trân quý, đi phường thị hẳn là có thể mua được." Thẩm Lạc lộ vẻ mừng rỡ, tự lẩm bẩm.
Trừ những tài liệu này, trong pháp khí trữ vật còn lại hai khối ngọc giản một vàng kim một xám, hai bình thuốc, ba tấm phù lục xích hồng.
Thẩm Lạc lấy những vật này ra, kiểm tra từng cái.
Trên ngọc giản màu vàng ghi chép một môn công pháp tên là « Lục Đạo Luân Hồi Chân Kinh », là một môn phật pháp tà đạo, không biết lão học được từ nơi nào.
Một khối ngọc giản màu xám kia ghi chép mấy môn bí thuật tinh diệu, đáng tiếc đại đa số đều dùng « Lục Đạo Luân Hồi Chân Kinh » làm cơ sở, lại vô dụng với Thẩm Lạc.
Bất quá cuối ngọc giản màu xám ghi chép một môn đồng thuật, tên là U Minh Quỷ Nhãn, có thể đề cao thị lực, am hiểu khám phá các loại huyễn thuật.
Khám phá huyễn thuật chỉ là một năng lực U Minh Quỷ Nhãn, môn đồng thuật này lợi hại nhất là có thể thi triển một môn thần thông mê hồn, khiến ánh mắt người giao với ánh mắt mình trong bất tri bất giác lâm vào trong huyễn thuật.
Bất quá môn đồng thuật này tu luyện vô cùng phiền phức, lại khó khăn, đầu tiên là phải nuôi dưỡng một đầu Xà Mị ngàn năm, cho nó phục dụng đại lượng đan dược trân quý, bồi dưỡng Huyễn Mị lực thể nội nó, sau đó ăn vào mật rắn Xà Mị ngàn năm, vận chuyển bí thuật hấp thu mật rắn.
Tiếp đó, cần phối chế một loại linh dịch Mê Huyễn, nhỏ vào con mắt, vận công luyện hóa, kiên trì bền bỉ hơn trăm năm là có thể tu thành môn đồng thuật này.
"Xà Mị ngàn năm! Khó trách trước đó ta giết Xà Mị kia, người Thánh Liên Pháp Đàn tại Bạch Quận thành như bị điên tìm ta, nguyên lai đầu Xà Mị ngàn năm kia là Long Đàn nuôi, dùng để tu luyện U Minh Quỷ Nhãn." Lúc này Thẩm Lạc mới chợt hiểu.
Chính mình đánh bậy đánh bạ ăn vào mật rắn đầu Xà Mị ngàn năm kia, thị lực lúc này mới tiến nhanh.
"Thật là đúng dịp!Long Đàn trước đưa ta mật rắn Xà Mị ngàn năm, sau lại đưa phương pháp tu luyện U Minh Quỷ Nhãn tới, giúp ta gom góp hơn phân nửa điều kiện." Thẩm Lạc cảm thấy mừng thầm, quyết định tu luyện môn đồng thuật này.
Về phần linh dịch Mê Huyễn kia, phối trí cũng không phức tạp, huống chi trong nhẫn trữ vật Long Đàn đã thu thập hơn nửa vật liệu, sau lại thoáng thu thập một chút là có thể tập hợp đủ.
Hắn thu hồi ngọc giản màu xám, tiếp tục xem xét đồ vật còn lại.
Hai bình thuốc kia, một bình chứa bảy, tám khỏa đan dược chữa thương, nhìn xem là loại cao cấp, nhưng không thể so sánh với Liệu Thương Nhũ Linh Đan.
Mà bình thuốc kia lại chứa một viên đan dược màu vàng, phía trên hiện ra một đan văn hình hoa sen, tản mát ra phật quang màu vàng, vậy mà giống như đúc Phật Quang Xá Lợi Tử trong mộng cảnh.
Bất quá viên đan dược kia chỉ tương tự Phật Quang Xá Lợi Tử, cũng không có thần vận phật quang phổ chiếu như Phật Quang Xá Lợi Tử kia, tám thành là đan dược phỏng chế.
Mặc dù chỉ phỏng chế Phật Quang Xá Lợi Tử, nhưng viên đan dược này vẫn phi thường trân quý, Thẩm Lạc cẩn thận thu vào, về sau có thể sẽ dùng đến.
Về phần ba tấm phù lục cuối cùng, lại là ba tấm phù Hỏa thuộc tính, hắn cũng không nhận ra là phù gì, xem từ sóng pháp lực nó tản ra hẳn là thuộc về phù lục cao giai.
Thẩm Lạc thu hồi những vật này, trầm ngâm một lát đứng dậy đi ra ngoài, rất mau tới phường thị Trường An thành.
Bây giờ hắn dư dả tiền bạc, trong phường thị trắng trợn mua sắm một phen, mua đủ linh tài Ẩn Thân Phù, cùng linh dịch Mê Huyễn còn thiếu.
Hắn cũng đã hỏi vật liệu Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù, chỉ lấy được những thứ phổ thông. Khôn Thổ Dẫn Lôi Phù là ngụy tiên phù, mấy loại tài liệu chính đều cực kỳ trân quý, không thể mua được.
Mua xong những vật này, Thẩm Lạc lập tức quay trở về phủ quốc công, bế quan không ra.
. . .
Thời gian nhoáng một cái, đã qua hơn một năm.
Trên một bờ biển kéo dài cực nam Nam Chiêm Bộ Châu, đứng lặng một toà thành trì gần biển có chút hùng vĩ, tên là Hải Nha thành.
Thành này tu kiến tại rìa hải nhai do nước biển ăn mòn vào, ngoài thành là một lương cảng nước sâu phương viên mấy trăm dặm dọc bờ biển, ngày bình thường mặc kệ sáng sớm hay là chạng vạng tối, trong cảng đều có gần một trăm chiếc thuyền đánh cá ra vào, phi thường náo nhiệt.
Bên ngoài bến cảng, phía trên vách đá sát biển, xây dựng một rào chắn bằng đá dài mấy trăm trượng, ngăn trở hải nhai. Vách đá này trở thành một chỗ tuyệt hảo ngắm cảnh.
Đứng gần biển, có thể nhìn thấy cảnh tượng thuyền bè bận rộn ra vào, trông về phía xa có thể nhìn thấy phong cảnh viễn hải bao la, cho nên từ sáng sớm đến tối, bờ biển có đại lượng dân chúng trong thành cùng du khách nơi khác mộ danh đến ngắm cảnh.
Ngư dân phụ cận hải nhai vừa làm sinh ý, vừa bày ra từng quầy hàng nhỏ phụ cận rào chắn, phía trên đặt các loại vỏ sò cùng ốc biển hình dáng kỳ lạ rực rỡ muôn màu.
Còn có người dùng từng hộp gỗ đẹp đẽ, bên trong đựng trân châu cùng san hô đỏ lấy được trong biển, bán cho du khách.
Giờ phút này, bên cạnh hải nhai có một nam tử tuấn lãng mang áo bào trắng, đang bị một ngư dân màu da đen kịt bám lấy, nhất định phải bán một viên trân châu lớn bằng hạt đậu hà lan cho hắn.
Nam tử tuấn lãng phiền muộn không thôi, trong nháy mắt người kia muốn bám sát, thân hình chợt lóe lên, giống như quỷ mị lướt qua bên cạnh gã, đi tới phía trước.
Chờ ngư dân kia lấy lại tinh thần, người kia đã đi xa.
Nam tử tuấn lãng lấy xuống hồ lô rượu đeo bên hông, miệng nhỏ nhấp một ngụm, đi đến trước một gian hàng, vỗ vỗ bả vai một nam tử áo xanh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chăm chú lựa chọn trâm châu, trêu đùa:
"Thẩm Lạc, ngươi là một lão quang côn, lại đi chọn đồ trang sức nữ tử này làm gì?"
Người nói chuyện chính là Bạch Tiêu Thiên, mà kẻ ngồi chồm hổm trên mặt đất kia, tự nhiên là Thẩm Lạc.
Bọn hắn đến Hải Nha thành này đã mấy ngày, Thẩm Lạc chủ động đưa ra đề nghị lưu lại mấy ngày, nói là phải dạo chơi thật tốt đã.
Bạch Tiêu Thiên thấy khoảng cách tổ chức Tiên Hạnh đại hội còn có chút thời gian, nên cũng không sốt ruột, đáp ứng yêu cầu Thẩm Lạc, liền lưu ở trong Hải Nha thành. Chỉ là gã không ngờ, Thẩm Lạc đột nhiên có hứng thú với các đồ trang sức nữ tử như châu trâm, mấy ngày nay ở trong thành đã đi dạo rất nhiều nơi, nhưng thủy chung không chọn được thứ mình thích.
Bạch Tiêu Thiên thực sự không có hứng thú với chuyện này, một mực đi các nơi trong thành tìm rượu, đáng tiếc thành trì gần biển bực này phần lớn lấy ngư nghiệp làm chủ, ít trồng trọt lương thực nông hộ, nguyên liệu thiếu khuyết, nên chuyện cất rượu tự nhiên không bằng ở đất liền.
Y chờ đợi mấy ngày, thực sự cảm thấy chán nản, lúc này mới thúc giục Thẩm Lạc lên đường, đi tới bờ biển.
Nhưng ai ngờ, Thẩm Lạc đến nơi này, thế mà vẫn muốn tìm kiếm châu trâm yêu thích trên những quầy hàng này.
"Ngươi quên sao? Ta có một vị hôn thê." Thẩm Lạc cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
"Một mực nghe ngươi nói, nhưng chưa bao giờ gặp." Bạch Tiêu Thiên bĩu môi một cái, nói.
"Đừng gấp, lần này đi Phổ Đà sơn, ngươi có thể gặp được nàng." Thẩm Lạc cười ha ha, nói.
"Ngươi nói là, vị hôn thê biểu muội kia, nàng ở tại Phổ Đà sơn?" Bạch Tiêu Thiên lần đầu tiên nghe được tin tức này.
....
Tác giả đăng thiếu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.