"Hồng Hài Nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ngưu Ma Vương nhíu mày hỏi. Hồng Hài Nhi ở trong lam quang bao phủ, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khổ, từ từ vén vạt áo trước người mình lên. Lúc này đám người mới nhìn thấy, ngay vị trí chếch trên bụng nó, trong da thịt khảm vào một hạt châu màu đen lớn chừng trái nhãn, phía trên ẩn ẩn có hắc khí xoay quanh, bốn phía toả ra từng đường vân mạch máu màu đen, xâm nhập vào trong máu thịt. "Đây là cái gì?" Thần sắc Ngưu Ma Vương đột biến, mở miệng hỏi. "Thấm Ma Châu, là thủ đoạn của những yêu ma kia, trong đó ẩn chứa ma khí Xi Vưu, sẽ ngày càng nhuộm dần thân thể của ta, thẳng đến khi ta triệt để ma hóa." Hồng Hài Nhi nói. "Ngươi vì lý do này mới gia nhập Ma tộc?" Thẩm Lạc hỏi. "Nếu không ngươi cho rằng ta nguyện ý thông đồng làm bậy với bọn hắn? Bồ Tát dạy bảo ta nhiều năm như vậy, ta chẳng lẽ không nghe được nửa điểm? Lúc Phổ Đà sơn bị hủy diệt, ta đã từng ra sức chiến đấu, làm sao. . ." Hồng Hài Nhi thở dài, chậm rãi nói. "Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi không tìm đến phụ vương, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi." Ngưu Ma Vương nói. "Đã quá muộn, Thấm Ma Châu này đã dung hợp cùng cùng huyết nhục ta, nhổ ra không được." Trong khi nói chuyện, Hồng Hài Nhi triệt để cởi bỏ áo, xoay lưng lại cho đám người nhìn thấy. "Cái gì. . ." Hai mắt Ngưu Ma Vương trợn trừng, tức giận không thôi. Chỉ thấy trên lưng Hồng Hài Nhi, từng sợi kinh mạch màu đen như nhánh cây cổ thụ lan tràn ra toàn bộ lưng nó, tình huống so với trước người còn nghiêm trọng hơn nhiều. "Mặt khác, trên Thấm Ma Châu này còn có một đạo cấm chế, một khi ta rời Toản Đầu Hào Sơn hơn bảy ngày, cấm chế này sẽ phát tác, khiến Thấm Ma Châu nổ tung, còn làm nổ đan điền của ta. Đến lúc đó Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể ta sẽ mất khống chế tràn ra, toàn bộ Tích Lôi sơn sẽ bị ngọn lửa nuốt hết." Hồng Hài Nhi tiếp tục nói, thần sắc ảm đạm. Tới giờ khắc này, mọi người mới hiểu rõ, Hồng Hài Nhi trước mắt đã không còn là Hỗn Thế Ma Vương năm đó. Thẩm Lạc đi ra phía trước, hai mắt ngưng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Thấm Ma Châu trên ngực bụng Hồng Hài Nhi. Quả nhiên ở trên đó thấy được một chuỗi văn tự phù văn nhỏ bé đến cực điểm, chỉ là không giống với chữ triện phổ biến trên phù văn, hắn cũng không nhận ra nửa điểm. Vạn Tuế Hồ Vương cũng đi lên phía trước, đánh giá hồi lâu, thần sắc trên mặt trở nên thập phần ngưng trọng. "Đây không phải phù văn cấm chế bình thường, chính là dùng ma văn viết, phương pháp giải cấm bình thường chỉ sợ vô dụng." Lão trầm ngâm một lát, lắc đầu nói. Ngưu Ma Vương nghe xong, cúi đầu đứng tại chỗ, trầm ngâm không nói, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi: "Hài nhi, ngươi có cam nguyện rơi vào Ma tộc không?" Nghe Ngưu Ma Vương hỏi lời này, tâm thần Thẩm Lạc lập tức căng thẳng lên, Vạn Tuế Hồ Vương bên cạnh cũng thần sắc đột biến. Hai người đều lo lắng, sợ Ngưu Ma Vương vì Hồng Hài Nhi rơi vào Ma tộc, mà gia nhập trận doanh Ma tộc. "Phụ vương, hài nhi sao lại cam nguyện gia nhập Ma tộc, chẳng qua là bất đắc dĩ bị ép mà thôi. Sở dĩ sống tạm đến tận đây, bất quá là còn có chút không cam lòng mà thôi." Hồng Hài Nhi cười khổ nói. "Nếu vậy, phụ vương còn có một biện pháp, có lẽ không giữ nổi tính mạng của ngươi, nhưng ít ra có thể bảo trụ thần hồn của ngươi." Ngưu Ma Vương nói. "Phụ vương nói thật?" Hồng Hài Nhi lập tức hỏi. Ngưu Ma Vương không nói gì, trùng điệp chỉ đầu nói. "Nếu có biện pháp này, hài nhi không sợ nhục thân bị hủy, cũng không muốn ngày ngày bị dày vò thế này." Hồng Hài Nhi lập tức nói. Ngưu Ma Vương nghe vậy, nhẹ gật đầu, tay vung lên, trước người lấp loé kim quang, một cuốn sách màu vàng lơ lửng trước người gã. "Thiên Sách. . ." Ánh mắt Thẩm Lạc rơi vào trên cuốn sách màu vàng, cảm nhận được khí tức phát ra trên đó, tâm thần không khỏi chấn động. Phần thứ năm Thiên Sách tàn quyển này, vậy mà ở trong tay Ngưu Ma Vương, hẳn gã cũng là người Thiên Đạo chọn trúng? "Đây là vật gì, phía trên tản ra khí tức cường đại như vậy?" Vạn Tuế Hồ Vương sợ hãi than. "Thiên Sách. . . Phụ vương, Thiên Sách này sao lại trong tay ngài?" Hồng Hài Nhi thấy thế, cũng kinh ngạc không thôi. "Thiên Sách có thể thu nạp một phần thần hồn Thiên Tiên?" Vạn Tuế Hồ Vương cả kinh nói. "Không cần kinh ngạc, đây bất quá là một bộ Thiên Sách tàn quyển mà thôi. Chỉ cần vi phụ thu nhận sử dụng thần hồn ngươi vào trong Thiên Sách này, dù thân ngươi chết, nhưng cũng có thể dựa vào Thiên Sách này phục sinh thần hồn ngươi." Ngưu Ma Vương nói. "Trong Thiên Sách thu nhận sử dụng đều là tàn hồn, Ngưu Ma Vương tiền bối chẳng lẽ muốn thu toàn bộ thần hồn Hồng Hài Nhi vào trong đó?" Thẩm Lạc đoán được ý đồ của gã, hỏi. "Không sai. Như vậy thần hồn của nó mới có thể bảo tồn hoàn chỉnh." Ngưu Ma Vương gật đầu nói. "Đây cũng là một biện pháp." Vạn Tuế Hồ Vương vui mừng, vỗ tay nói. Mọi người ở đây coi là đã tìm được đường ra, bỗng Hồng Hài Nhi lại tạt một chậu nước lạnh: "Phụ vương, phương pháp này. . . Vô dụng." Đám người nghe vậy, đều sững sờ. "Sao lại vô dụng?" Ngưu Ma Vương cau mày hỏi. "Hẳn là. . . Ngươi đã lưu lại tàn hồn ấn ký trong Thiên Sách rồi?" Thẩm Lạc lập tức nghĩ đến một loại khả năng. "Không sai, năm đó lúc ta theo Quan Âm Bồ Tát, đã lưu ấn ký thần hồn ở trong Thiên Sách, nên giờ không thể nào thu nhận sử dụng thêm lần nữa." Hồng Hài Nhi gật đầu nói. Ngưu Ma Vương nghe lời ấy, trong mắt vốn dâng lên ngọn lửa hi vọng, lập tức lại chôn vùi xuống, mặt xám như tro. Mặc dù Hồng Hài Nhi đã lưu lại thần hồn ấn ký, nhưng đây chẳng qua là một sợi tàn hồn, cho dù gã có thể tìm tới Thiên Sách tàn quyển có ghi chép tàn hồn nhi tử, có thể triệu hoán ra bất quá là linh thức không phải tàn hồn hoàn chỉnh. Nếu vậy, thà rằng gã không cần. "Cởi chuông phải do người buộc chuông, là ai gieo cấm chế vào ngươi? Vi phụ đi tìm hắn." Hai mắt Ngưu Ma Vương phiếm hồng, mở miệng hỏi. "Tìm hắn cũng vô dụng, hài nhi chỉ có bảy ngày, không chờ nổi phụ vương trở về. Huống hồ trong Thấm Ma Châu này ẩn chứa ma khí Xi Vưu, người gieo cấm cũng chưa chắc có thể giải được." Hồng Hài Nhi thở dài. "Nếu vậy, ngươi. . . Hay là về Toản Đầu Hào Sơn đi." Ngưu Ma Vương nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tay vung lên, muốn rút lui Định Hải Châu, thả Hồng Hài Nhi rời đi. "Tiền bối chậm đã." Lúc này, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh đưa ra, đè lên cánh tay Ngưu Ma Vương. "Ngươi muốn ngăn ta?" Ngưu Ma Vương quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, ánh mắt băng lãnh dị thường. "Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thực hiện được, không biết tiền bối có muốn nghe thử?" Thần sắc Thẩm Lạc như thường, mở miệng nói. "Chuyện này là thật?" Ngưu Ma Vương nghe vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi. "Tự nhiên là thật, bất quá thành công chỉ có năm phần, xử trí như thế nào còn cần chính ngươi quyết định." Thẩm Lạc gật đầu nói. Nghe lời ấy, Ngưu Ma Vương chau mày, lâm vào trầm tư. "Phụ vương, hài nhi nguyện mạo hiểm thử một lần." Lúc này, thanh âm Hồng Hài Nhi đột nhiên vang lên. "Khả năng thành công chỉ có một nửa. . ." Ngưu Ma Vương chần chờ nói. "Nếu như không thử, hài nhi cho dù có thể sống tạm, nhiều nhất thời gian một năm, cũng bị ma khí triệt để xâm nhiễm, biến thành Ma tộc. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị người khác khống chế, thay đổi đầu thương đánh về Tích Lôi sơn, ngài muốn thấy cảnh này sao?" Hồng Hài Nhi khuyên. "Ngươi có phương pháp gì, nói nghe một chút." Ngưu Ma Vương nhìn về phía Thẩm Lạc, gian nan mở miệng hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]