"Cuồng đồ lớn mật, mấy ngày nay đến Tích Lôi sơn đồ sát hậu duệ Hồ tộc ta, lại còn dám bắt ấu nữ bản vương. Giờ phút này nếu thả ta bình yên, ta còn có thể lưu các ngươi một mệnh. Nếu không, bản vương sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết." Thần sắc lão giả trong trận như thường, mở miệng quát.
"Hồ Vương tiền bối, người thì chúng ta cũng đã bắt, muốn thả ra cũng không thể, ngươi muốn cứu nữ nhi, trước hãy phá Kim Võng đại trận này rồi hẵng nói." Vong Khâu cười lớn nói.
"Hồ Vương? Chẳng lẽ là Vạn Tuế Hồ Vương Tích Lôi Sơn kia?" Thẩm Lạc nghe vậy, trong lòng hồ nghi nói.
"Muốn chết."
Chỉ nghe lão giả tóc trắng mang cẩm bào quát một tiếng, tay giơ tử sam quải trượng lên cao, bỗng nhiên điểm một cái về phía hư không. Trên một khối lăng thạch màu tím khảm nạm ở trên đỉnh quải trượng lập tức chiết xạ ra ngàn vạn đạo tinh quang, bắn về bốn phương tám hướng.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tinh quang màu tím kia quá mức sắc bén loá mắt, cơ hồ muốn đâm bị thương ánh mắt của mình.
Vong Khâu cùng nam tử trung niên kia cũng kinh hãi, nhao nhao nghiêng người sang, không dám nhìn thẳng.
Tiếng vang bén nhọn không ngừng truyền đến trong tiểu viện, từng đạo tinh quang như từng chuôi lợi kiếm cắt chém hư không bốn phía thành mảnh nhỏ. Hư không trong Kim Võng đại trận căn bản không thể ngăn trở quang mang sắc bén, bị chặt đứt ra từng khúc.
"Ầm ầm ầm . . ."
Các loại vật bày trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610860/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.